Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1724 - Chương 1723: Tại Sao Lại Thành Ngươi Viết Vậy?

Chương 1723: Tại sao lại thành ngươi viết vậy?
Chương 1723: Tại sao lại thành ngươi viết vậy?

Tần Hạo vẫn rất khiêm tốn hành lễ với mọi người.

“Bêu xấu rồi, chỉ là tại hạ may mắn mà thôi.”

Diệp Thiên Dật cười thầm.

May mắn cái mẹ gì! Đồ đần.

“Vị huynh đài này khiêm tốn quá, ta sợ là trong ba năm nữa cũng khó ai có thể làm ra bài thơ đạt tới trình độ này.”

Hà Vũ chắp tay tâng bốc.

Ba năm?

Thực ra hắn thấy bản thân 5 năm đã khó, dù sao thì nhiều năm vậy rồi hắn cũng chưa từng viết ra bài thơ như này, chủ yếu là muốn khoác lác một chút, để mấy tên cường giả kia nghĩ trình độ hắn cũng rất cao.

Giờ không thể hiện bản thân, thì lúc nào mới thể hiện đây?

Mặc Bạch ngồi đó uống trà.

Mấy tên lòng dạ hẹp hòi kia không nhìn ra sao? Chắc chắn là nhìn ra, nhìn ra nhưng không bóc trần, tốt cho tất cả mọi người.

“Huynh đài khiêm tốn rồi, người có thể đến đây đều là những tài tử, tài nữ tài năng, cùng học hỏi và nghiên cứu về thơ ca.”

Tần Hạo chắp tay nói.

“Đúng thế! Nói không sai.”

Kiếm Nam Sơn gật đầu.

“Lão phu muốn thu hai bài thơ này lại, tiểu huynh đệ nghĩ thế nào?”

Vô Tâm đại sư ân cần nói với Tần Hạo.

“Tất nhiên là được rồi! Đó là vinh hạnh của vãn bối, vẫn bối cũng là người trẻ yêu mến thơ ca văn phú, tương lai có cơ hội sẽ cố gắng sáng tác những bài thơ hay hơn.”

Tần Hạo nói.

“Được, rất tốt!”

Vô Tâm đại sư gật đầu.

Diệp Thiên Dật không chịu nổi nữa.

Chết tiệt!

Tên này còn không biết xấu hổ hơn mình, ít nhất mình chỉ ra vẻ chút thôi, đằng này hắn còn ở đây nói đống lời hay, ai mà chịu nổi?

Không được!

Diệp Thiên Dật không nhịn được nữa.

Chết tiệt!

Lộ thì lộ, dù sao thì Diệp Thiên Dật cũng không chịu nổi nữa.

Lúc này, Diệp Thiên Dật đứng dậy đi về phía trước.

“Huynh đài này nói, hai bài thơ này là ngươi làm đúng không?”

Diệp Thiên Dật vừa cười vừa hỏi.

Tần Hạo nhìn qua, rồi gật đầu cười; “Đúng, có vấn đề gì à?”

Tất cả mọi người đều hiều kỳ nhìn về phía bọn họ.

“Đương nhiên là có vấn đề rồi.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Ồ?”

Rất nhiều người đang nhìn Diệp Thiên Dật.

Có vấn đề?

Tần Hạo cau mày.

Không phải hắn biết chứ?

Diệp Thiên Dật coi thường, nên chưa nhận ra.

Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Tại sao ta thấy mình từng xem hai bài thơ này lâu rồi nhỉ?”

Soạt—

Lời nói của Diệp Thiên Dật lập tức gây náo động.

“Cái gì? Từng thấy lâu rồi ư? Chẳng lẽ Tần Hạo này đạo văn?”

“Sao hắn dám chứ? Ta thấy chưa chắc đâu?”

“Xem xem tên này nói thế nào đã, dù sao thì ta cũng thấy bất thường.”

“……”

Tần Hạo nhíu mày, rồi cười nói: “Đây có lẽ là chuyện rất thường tình, bởi vì trước đây ta đã từng đọc hai bài thơ này cho bạn bè nghe, lúc trước, trong hội thơ khác cũng lấy hai bài này, có thể lượng người đón nhận và biết tới không nhiều, nhưng đúng là do ta sáng tác ra, vị huynh đài này còn có ý kiến gì không?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật cười: “Ai ya, ý kiến thì không có, vấn đề là ta cảm thấy bất thường.”

“Bất thường chỗ nào?”

Hắc Bạch vừa cười vừa hỏi.

Hắn cũng thấy bực bội với hành động của Tần Hạo, đơ luôn rồi, lại dám giẫm đạp lên hắn cơ à? Cho ngươi mặt mũi rồi ngươi lại còn làm tới?

Giờ lại thêm một tên chất vấn, vậy thì hắn sốt sắng hy vọng câu chất vấn của hắn là có bằng chứng.

Đậu xanh!

Ông đây không thèm chấp hậu bối nhà ngươi, nhưng thực sự ngươi có mắt không tròng.

Ban đầu muốn gây ấn tượng với Hoàng Liên bằng bài thơ của mình, nhưng lại bị tên khác vùi dập, hắn rất tức giận.

Diệp Thiên Dật nói: “Bất thường ở chỗ, rõ ràng hai bài thơ này do người khác sáng tác, điểm này ta chắc chắn, đồng thời cũng đã chứng minh rất nhiều, chỉ là hai bài này chưa quá phổ biến, cho nên ta mới thấy hiếu kỳ, tại sao lại thành ngươi viết vậy? Có phải vì ngươi nghĩ nó chưa được truyền bá rộng rãi nên có thể ăn cắp và trơ trẽn hơn là nói hai bài thơ đó do chính ngươi viết?”

Soạt—

Lời nói của Diệp Thiên Dật quả thực là một quả bom tấn!

Mọi người biết Diệp Thiên Dật đang chất vấn, nhưng mức độ chất vấn lớn quá, đã nói ra những lời như thế rồi, cho dù không đưa ra bằng chứng, nhưng dường như những gì hắn nói vô cùng có trọng lượng.

Đây cũng là màn kịch mà tất cả mọi người muốn xem!

Thực sự là đạo văn à?

Bọn họ thích xem mấy trò kiểu này.

Tần Hạo nén cơn giận.

Không phải chứ?

Tên này là ai thế?

Lẽ nào hắn đến từ Hạ Vực?

Có điều, sao hắn lại có thể nói chắc chắn được như vậy? Tần Hạo cũng chỉ nghe nói là do Diệp Thiên Dật viết, nhưng chỉ là nghe nói, hắn đâu có tin.

Hắn chỉ cần biết rằng lan truyền không rộng rãi, vì trước khi viết vào sách, bọn họ đã đến Thượng Vực rồi.

Mọi người đều nhìn về phía Tần Hạo, xem hắn giải thích thế nào.

Tần Hạo vẫn giữ bình tĩnh, vừa cười vừa nói: “Huynh đài nói những lời này thì phải chịu trách nhiệm đấy.”

Diệp Thiên Dật gật đầu: “Đương nhiên chịu trách nhiệm.”

Đoan Mộc Huyên đau đầu.

Sao hắn lại lên giọng nhỉ?

Đại ca, ngươi có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ư?

Nhưng cũng được, không sao hết.

Đợi đã, không phải ngươi nói đây là ngươi viết đấy chứ?

“Vậy được, mời ngươi lấy bằng chứng ra, ta ngược lại muốn biết, rốt cuộc ai là người sáng tác bài thơ này.”

Tần Hạo nói.

Mấy tên cường giả kia cũng tò mò, trình độ của hai bài thơ này quá cao, ngay cả bản thân bọn họ cũng nghi ngờ.

Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Thiết nghĩ các vị đều biết người này, và từng nghe nói tới tên của hắn.”

“Ồ? Nổi tiếng vậy à?”

Vô Tâm đại sư nhìn Diệp Thiên Dật.

Nếu thực sự do người có danh tiếng sáng tác, có khi hơi sai sai đấy? Thơ của người nổi tiếng mà cũng dám đạo à?

Tuy nhiên, nếu thực sự ăn cắp thơ ca văn phú của người nổi tiếng thì càng dễ chứng minh hơn.

“Nhưng cũng không hẳn là nổi tiếng lắm, ít nhất cũng là nhân vật phong trần, một người được biết đến với sự đẹp trai.”

Diệp Thiên Dật nói.

Đoan Mộc Huyên:???

Đại ca, đừng làm loạn nữa, lẽ nào ngươi định nói là bản thân mình ư?

“Hả? Ai cơ?”

Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Tông chủ của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, Diệp Thiên Dật!”

Soàn soạt—

Nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người không khỏi náo động.

Con ngươi Tần Hạo cứ thế co lại.

Không phải chứ?

Còn Đoan Mộc Huyên thì ngẩn ra.

Ông anh à, ngươi…… thật lợi hại!

Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Liên ánh lên sự thích thú.

Diệp Thiên Dật?? Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông?

Rất nhiều người ở đó đang thì thầm to nhỏ.

“Tên Diệp Thiên Dật đó ư? Hắn có thể sáng tác ra bài thơ đẳng cấp thế này à? Sao ta lại không tin nhỉ?”

“Hắn rất tài năng, y thuật cũng giỏi, nhưng tuổi còn trẻ, mà đã có tài văn chương như vậy sao? Ta không thể tin nổi.”

“Có điều, hắn không có lí do gì để phải nói dối việc này đâu nhỉ? Dẫu sao thì Diệp Thiên Dật quả thực là nhân vật phong trần mà.”

“……”

Mọi người ai cũng tò mò.

Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Cho nên ta mới thắc mắc đó, rõ ràng là thơ người khác viết, sao đến đây lại thành ngươi viết thế?”

Bình Luận (0)
Comment