Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1728 - Chương 1727: Muốn Thi Thế Nào?

Chương 1727: Muốn thi thế nào?
Chương 1727: Muốn thi thế nào?

Câu hỏi của Mặc Bạch không có gì là sai cả.

Thực ra, mọi người đều muốn làm cho rõ.

Chứ không phải chỉ cần có người nói bài thơ này do ngươi viết, thì chính là do ngươi viết đâu.

Nếu là bài thơ khác thì mọi người không vấn đề gì, nhưng nếu là của một người mới hai mươi mấy tuổi viết thì thực sự mà nói là khiến người ta cảm thấy khó mà tin được, nghi ngờ này là điều hết sức bình thường.

Diệp Thiên Dật cười, nói: “Đúng thế, sao? Mặc đại ca thấy ta không có tài văn Chương à?”

“Ha ha ha.”

Mặc Bạch cười, rồi nói: “Không không không, chỉ là hỏi chút thôi, trình độ của hai bài thơ này khá cao, ngay cả Vô Tâm đại sư cũng phải khen ngợi, cho thấy Diệp huynh đệ có thể sáng tác ra bài thơ như thế thì vô cùng tài giỏi.”

Diệp Thiên Dật nói: “Thơ ca văn phú ấy à, đây không phải chuyện khó gì.”

Nói xong Diệp Thiên Dật vươn vai.

Mọi người; “……”

Chuyện này??

Đây là tự cao, ngạo mạn hay…… thực sự giỏi?

“Ha ha ha.”

Vô Tâm đại sư cười, nói: “Diệp huynh đệ à, ý ngươi là, ngươi là thiên tài ở phương diện này hả?”

Diệp Thiên Dật nói: “Ta thật sự thấy mình không quá mạnh ở các mặt khác, như y thuật, tu luyện v.v, nhưng về mặt thơ ca văn phú, ta cũng không hiểu vì sao, từ nhỏ ta đã có thiên phú về nó một cách kỳ lạ, ngươi muốn nói tài văn Chương đúng không, ta cũng không có năng khiếu lắm, chữ ta viết thì xấu, đó là sự nhạy cảm khó lý giải đối với con chữ.”

“Đây chắc là thiên phú bẩm sinh nhỉ?”

Một cường giả nói.

“Đúng thế, có vài thứ quả thực là tự nhiên, điều này ngươi không thể không thừa nhận, nếu nói vậy, không lâu nữa, đế quân sẽ trực tiếp nhập đạo thông qua thơ ca văn phú nhỉ? Điều này rất có khả năng.”

“……”

Một số người ở đó cố ý nói cho Diệp Thiên Dật nghe.

“Tài văn Chương, tài hoa chắc là thiên phú bẩm sinh nhỉ? Đây thực sự là thứ phải học đấy, phải có kiến thức, mới có thể dùng từ ngữ đẹp hơn, nếu không thì sẽ không biết nên dùng từ nào để hình dung, Diệp huynh đệ chắc cũng đọc đủ các loại thi thư phải không?”

Mặc Bạch hỏi.

Diệp Thiên Dật gật đầu; “Đúng, cũng coi như đọc đủ thứ thi thư, đọc khá nhiều, trước đây nhà không có điều kiện, không mua nổi ti vi, càng không mua nổi máy tính, ta cũng không bạn bè luôn, chỉ thế mà thôi.”

Đoan Mộc Huyên; “……”

Hoàng Liên: “……”

Nè, ngươi không làm quá đấy chứ?

Giờ ngươi có thể thổi phồng, nhưng lỡ sau này lộ tẩy thì phải làm sao?

“Chẳng trách, lại coi việc đọc sách như thú vui, càng dễ thu hút hơn, cũng chẳng lấy làm lạ khi có thể theo đuổi được Nữ hoàng bệ hạ, dù sao thì ngươi và Nữ hoàng bệ hạ cũng phù hợp ở rất nhiều sở thích.”

Có người gật đầu nói.

Hoàng Liên cứ im lặng ngồi đó, để mình Diệp Thiên Dật tự chơi.

“Trình độ hai bài thơ này của Diệp huynh đệ khá cao, lão nạp vô cùng thích, không biết Diệp huynh đệ còn bài thơ nào khác cùng trình độ như này không? Lão nạp rất muốn thưởng thức.”

Diệp Thiên Dật xoa xoa cằm, nói: “Cũng có, nhưng trình độ cao hay không, ta không dám chắc.”

“Mời!”

Diệp Thiên Dật gật đầu, tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào Diệp Thiên Dật.

“Bài thơ này tựa là Tương tiến tửu. Quân bất kiến.”

Lúc bọn họ nghe thấy tên bài thơ của Diệp Thiên Dật, đồng thời Diệp Thiên Dật đã lợi dụng phép tạo hoá để tạo ra tên bài thơ hiện ra trên không trung, khiến mọi người vô cùng háo hức!

“Lão nạp rất mong chờ.”

Vô Tâm đại sư vuốt bộ râu của mình rồi gật đầu nhìn tên bài thơ.

“Quân không thấy, nước sông Hoàng từ trời cao đổ xuống, chảy ra khơi cuồn cuộn chẳng quay về.”

“Quân không thấy, gương lầu cao sáng soi sầu bạc tóc, sớm tơ xanh chiều tuyết trắng lê thê.”

“Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng, chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn.”

“Trời sinh ta tất có nơi hữu dụng, tiêu hết đi rồi lại có nghìn vàng.”

“……”

Sau khi bài thơ Tương tiến tửu xuất hiện hoàn chỉnh, cả phòng đều yên lặng.

Tất cả mọi người đang cẩn thận thưởng thức bài thơ này.

“Hay! Hay lắm!”

Vô Tâm đại sư đứng lên lần nữa, bước tới trước bài thơ, rồi tán dương.

“Đây lại là một kiệt tác lưu truyền thiên cổ, quá tuyệt vời!”

“Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng, chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn……”

Mấy người đó không thể không khen ngợi.

Hoàng Liên cũng thấy kinh ngạc khi nhìn bài thơ này.

Đúng thật là kiệt tác!

Đoan Mộc Huyên cũng không thể tin nổi.

Đại ca à…… ngươi ăn cắp mấy câu này ở đâu ra vậy?

Không lạ gì khi Đoan Mộc Huyên nghĩ rằng Diệp Thiên Dật sao chép, chính Diệp Thiên Dật cũng đã nói mình đạo văn mà.

“Được rồi! Sự kiêu ngạo và phóng khoáng của Diệp huynh đệ trong bài thơ này, vẫn như Thuỷ điệu ca đầu trước đó, vô cùng lạnh lùng…… Diệp huynh đệ đây tràn đầy sự kiêu kỳ.”

Vô Tâm đại sư vuốt bộ râu của mình, vừa cười vừa nhìn Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật nắm tay, nói: “Ta nghĩ kiêu ngạo và khiêm tốn, hai thứ này đều phải có, có thể không nhiều, nhưng không thể không có.”

“Đúng thế! Cách nghĩ này chứng minh sự chín chắn trong nội tâm của ngươi, đồng thời ngươi đã dùng hành động thực tế để nói rõ suy nghĩ của mình với bọn ta.”

Vô Tâm đại sư gật đầu hài lòng.

Nếu là trước đây, thì giờ sớm đã có người đứng lên chất vấn rằng rốt cuộc bài thơ này có phải Diệp Thiên Dật viết hay không rồi, mặc dù cũng có người hỏi, nhưng hỏi và chất vấn là hai khái niệm khác nhau.

Hết cách rồi, dù sao người ta cũng là đế quân, ai dám chất vấn chứ?

Còn sự xuất hiện của Vô Tâm đại sư nữa, tuy nhiên, ngươi chất vấn một cách khó hiểu như vậy, thì rất bất lịch sự, nếu là một tiểu bối đơn thuần, giống như Tần Hạo trước đây, vậy thì không sao, nhưng Diệp Thiên Dật không đơn giản đâu.

“Đó là một bài thơ hay, Diệp huynh đệ, trước đây ta đã thua ngươi đàn dương cầm, nhưng với thơ ca văn phú, ta cũng có trình độ nhất định, ta đã viết mấy bài được Vô Tâm đại sư tán dương, ta hy vọng sau khi thua ngươi một lần thì sẽ đánh bại ngươi một lần, ta muốn thi tài với ngươi, không biết ý ngươi thế nào?”

Mặc Bạch thật sự không tin tên quỷ quái này, hắn không tin một tên Diệp Thiên Dật mới hai mươi mấy tuổi mà có thể toàn năng như vậy? Cho dù ngươi toàn năng thật, thì chưa chắc việc gì cũng làm xuất sắc, so ra ngươi giỏi hơn bao nhiêu chứ?

Thiên phú gì đó thì khó nói lắm, có điều kinh nghiệm tích luỹ theo thời gian, ngươi có còn giỏi vậy không?

Hắn không tin.

Hắn lại không thể chất vấn, mà chỉ có thể nói với tất cả mọi người thông qua việc thi đấu, Diệp Thiên Dật này chẳng qua chỉ có thế, nếu vận may tốt chứng minh được hắn cũng đạo văn, hắn sẽ bị đánh thẳng xuống địa ngục! Tuyệt đối không thể trở mình, bởi vì hắn là một nhân vật gây sóng gió! Đại lục sẽ tràn đầy sự khinh bỉ đối với hắn.

Diệp Thiên Dật chỉ biết cười.

“Tất nhiên là được rồi, Mặc đại ca muốn thi thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment