Sau khi mọi người đọc xong, bọn họ hoàn toàn bất ngờ.
Mặc Bạch đứng yên tại chỗ.
Hắn biết, mình đã thua, hơn nữa còn thua rất thảm.
Hắn hiểu thơ ca, cho nên hắn biết bài thơ này của Diệp Thiên Dật có trình độ cao thế nào.
“Điều này…… Vô Tâm đại sư, nghiên cứu của vãn bối về thơ ca văn phú rất sơ sài, vãn bối cảm thấy, trình độ bài thơ này của Diệp Thiên Dật có phải cao lắm không? Bởi vì vãn bối đọc cũng cảm nhận được nhiệt huyết sôi sục trong đó.”
Một người đàn ông ít tuổi chính trực nói.
“Đúng thế đúng thế, ta cũng có cảm giác này.”
“Tất nhiên, bài thơ của Mặc tôn giả cũng vô cùng hay, chỉ là, bài thơ của Diệp Thiên Dật khiến người ta tràn trề nhiệt huyết.”
“……”
Vô Tâm đại sư đứng dậy nhìn bài thơ của Diệp Thiên Dật, rồi gật đầu; “Đúng vậy, ngay cả lão nạp cũng có cảm giác này, bề ngoài bài thơ này trông như không có điểm gì quá đặc biệt, cũng không có từ ngữ đặc biệt nào khiến người ta chú ý, tuy nhiên sau khi hợp thành một bài thơ, thực sự cho người ta cảm giác nhiệt huyết sục sôi! Khi một bài thơ đạt đến trình độ như thế, thì nó thực sự là một bài thơ hay.”
“Ừm.”
Hoàng Liên gật đầu theo; “Giống như Trường hận ca, cho chúng ta thấy một câu chuyện, một bức tranh, một cảnh thê lương, bài thơ này cũng cho chúng ta thấy người có nội tâm mạnh mẽ.”
Diệp Thiên Dật nói: “Thực ra ta thấy trình độ bài thơ này không có gì là cao cả, nhưng ta vẫn rất thích nó.”
“Trình độ không thể hiện ở việc dùng mấy câu ít gặp, nhưng ngôn từ lợi hại thì có thể, ngoài ra còn tạo được sự đồng cảm từ người khác, và mấy bài không có mâu thuẫn mới là hay, còn bài thơ của ngươi đã làm được điều đó, lão phu đặc biệt thích câu “Một ngày nào đó hổ quy sơn, máu chắc chắn nhuộm đỏ một góc trời”, đúng vậy, ngang tàn, tuyệt lắm!”
Vô Tâm đại sư nhận xét.
Diệp Thiên Dật chắp tay: “Tiền bối quá khen rồi.”
“Ha ha ha.”
Mặc Bạch cười, nói: “Ta quả thực bị thuyết phục, là một người am hiểu thơ, đương nhiên nhìn cái là biết trình độ thơ của Diệp huynh đệ cao hơn cả ta, đặc biệt là ngẫu hứng sáng tác, viết một bài thơ gần ba trăm từ trong vòng mười lăm phút, giỏi thật, thực sự rất giỏi.”
Diệp Thiên Dật cười thầm.
Có người quá thông minh, ví dụ như tên Mặc Bạch này.
Lời này của hắn nghe có vẻ đang khen sự lợi hại phi thường của Diệp Thiên Dật, thực tế là chứa ẩn ý trong đó.
Trong câu này là ý gì?
Mười lăm phút đã sáng tác ra một bài thơ ngẫu hứng ba trăm chữ liệu có giỏi quá không?
Hắn sẽ khiến rất nhiều người suy nghĩ về chuyện này, một khi suy nghĩ sẽ có ngay một kết quả, đó chính là vẫn có người hoài nghi.
“Mặc đại ca khách sáo rồi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ừm, ta lại thua một trận nữa, lợi hại!”
Mặc Bạch vỗ vai Diệp Thiên Dật cảm thán.
Hoàng Liên thở phào nhẹ nhõm, Đoan Mộc Huyên cũng vậy.
Chưa nói nó có phải tác phẩm ngẫu hứng hay không, ít nhất không bị người khác vạch trần gì đó là được.
“Vậy trận sau, ta sẽ chơi với bản lĩnh thật sự của mình.”
Mặc Bạch cười.
“Mặc đại ca cứ nói.”
Sau đó Mặc Bạch hỏi : “Không biết Diệp huynh đệ có biết đối câu đối không?”
Nghe Mặc Bạch nói xong, ánh mắt Kiếm Vô Nam sáng lên vì bực bội.
“Đúng! Đối câu có thể phản ánh tài văn Chương và tài hoa của một người hơn là những bài thơ ngẫu hứng, thật sự muốn xem hai vị đối câu.”
Kiếm Vô Nam phấn khích nói.
Sự hào hứng của hắn khiến mọi người xung quanh hào hứng theo.
Diệp Thiên Dật suy nghĩ.
Mình không thể nói rằng không biết đối câu, vì hắn đã nói mình là thiên phú ở phương diện này, thơ ca văn phú và đối câu là hai loại, nhưng đã là người tài năng thì phải hiểu.
“Cũng được.”
“Vậy thì, chúng ta mỗi bên đưa ra một câu trước rồi đối lại, thế nào?”
Mặc Bạch vừa cười vừa hỏi.
Vô Tâm đại sư gật đầu: “Được, lão nạp rất chờ đợi.”
Diệp Thiên Dật cũng gật đầu : “Cũng được!»
“Vậy mời Diệp huynh đệ trước.”
Sau đó Mặc Bạch lấy giấy bút ra viết vế đối dành cho Diệp Thiên Dật.
Nhưng Diệp Thiên Dật viết gì đây?
Hắn tuỳ tiện viết một câu.
Chỉ trong mấy chục giây Diệp Thiên Dật đã viết xong, còn Mặc Bạch vẫn đang ở đó viết tràng giang đại hải, Diệp Thiên Dật thấy mà sợ.
Ôi mẹ ơi, ngươi muốn viết bao nhiêu đây? Không phải dài quá rồi sao?
Nó thực sự trông rất dài.
“Kết thúc!”
Mặc Bạch viết xong, vừa cười vừa nhìn Diệp Thiên Dật.
“Vậy mời hai vị.”
Vô Tâm đại sư gật đầu nói.
Rất mong chờ!
Thực sự háo hức!
Hắn rất coi trọng Diệp Thiên Dật, đương nhiên là hắn phải thật sự có tài rồi.
“Mặc đại ca trước đi.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Được!”
Soạt—
Mặc Bạch phất tay, không trung xuất hiện vế đối của hắn.
Khi vế đối của Mặc Bạch xuất hiện, mọi người đều ngạc nhiên!
Mẹ ta ơi!
Vế đối này dài quá nhỉ?
“Diệp huynh đệ, câu đối này, ngươi nối tiếp đi.”
Mặc Bạch nhếch mép.
“Văn Công nhất nhật thử đạo tâm, từ bãi lục hạng tầm ngưu kình.”
“Đông phong nhị tuý hổ môn nhân, tùng hạ tứ lan thố quật tiền.”
“Càn khôn tam thiên sinh long phượng, xuất môn nhất thằng tác xà canh.”
“Cử mục tứ xử mã đề thanh, phong mang nhất lộ dương đề băng.”
“Thiên địa lục biến hoán hầu kỳ, lâu đài lưỡng song kê sô minh.”
“Thực tư bán hưởng táng khuyển hành, ta lân tam tiếu trư hiển linh.”
Đọc xong, Mặc Bạch nhìn Diệp Thiên Dật.
“Đây, chính là vế đối của ta!”
Soạt—
Mọi người ai nấy đều xôn xao.
“Đây, chữ thứ ba trong mỗi câu đối trên này toàn là chữ số, tổng cộng có mười hai câu.”
“Nhưng hình như rất dễ đối, chữ số thôi mà, chỉ cần hợp lý là được, xem thời gian vậy.”
Mọi người thấy câu đối trên của bài thơ đó có hơi đau đầu.
Vô Tâm đại sư cũng nhìn vế đối này với vẻ khen ngợi.
Chữ số ư?
Không không không, câu đối này còn lâu mới dễ như thế, rốt cuộc thì Diệp Thiên Dật có tài hay không, phải xem hắn có thể đối được không.
Rất khó!
“Nữ hoàng bệ hạ, câu đối này ẩn chứa sát ý.”
Vô Tâm đại sư nói với Hoàng Liên.
Hoàng Liên gật đầu: “Phải.”
Xảy ra chuyện rồi.
Cái chính là các bài thơ ngẫu hứng của ngươi, không cách nào để biết ngươi có tài hay không, rốt cuộc đã được chuẩn bị sẵn hay chưa, nhưng đối câu với người khác, nếu không có tài năng, sẽ bại lộ ngay lập tức!
“Diệp huynh đệ, tới lượt ngươi rồi.”
Mặc Bạch nhìn Diệp Thiên Dật.
Hắn không tin! Cái này, ngươi có đối được không?
“Ting…… hệ thống chia sẻ bạn trai ban tặng sức mạnh ‘vua của các vị vua’ cho ký chủ.”
Đột nhiên, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên.
Diệp Thiên Dật: “……”
Hắn nhếch mép.
Thấy Diệp Thiên Dật nhếch mép, Mặc Bạch cau mày.
“Vậy thì, hãy nghe cho kỹ đây!”