Hai người biến mất trong tiểu thế giới, sau đó họ đi dưỡng thương.
“Chuyện gì vậy?”
Diệp Thiên Minh đi đến bên Diệp Triều.
“Ta không hiểu!”
Diệp Triều lắc đầu.
“Ta không hề chủ quan, không có khinh thường hắn, hơn nữa Trấn Hồn Chung ta cũng dùng rồi, nhưng ta vẫn thua, nên người hỏi ta thế nào, ta cũng muốn biết là ta thế nào.”
Diệp Triều bất lực nói.
“Chỗ nào khiến ngươi khó giải quyết?”
“Năng lực của hắn!”
Diệp Triều nói.
“Ta nói cho ngươi biết, hắn chiến đấu với ta, chưa từng sử dụng võ kỹ nào mạnh hơn cấp thần đạo cả, nhưng hắn vẫn thắng, mỗi một nhát kiếm, mỗi một quyền của hắn, sức này có lúc đạt đến trình độ cảnh giới của ta, nhưng có cảm giác hắn còn mạnh hơn, mỗi lần sức mạnh ta mạnh hơn, hắn cũng sẽ mạnh hơn! Đánh với hắn cứ có cảm giác ta đã dùng hết sức, dường như hắn cũng dùng hết sức, nhưng lại lần nào hắn cũng có thể đè ép ta!”
Diệp Triều nhắc nhở Diệp Thiên Minh.
“Vậy sao?”
Diệp Thiên Minh cười nhạt.
“Thua một linh khí cấp bậc Huyền Thiên Thánh Khí, ngươi cũng không mất mặt đâu!”
Sau đó Diệp Thiên Minh vỗ vào vai Diệp Triều.
“Cái gì? Linh khí cấp bậc Huyền Thiên Thánh Khí?”
Diệp Triều ngạc nhiên.
“Ngươi nghĩ xem, ta không phải võ giả bình thường, còn hắn thì có tu vi của Thiên Thần Cảnh, lấy Thiên Thần Cảnh đánh Thất Phách Cảnh Thất giai của ngươi, này phải nâng cấp bao nhiêu mới tới, hơn nữa tiền bối Gia Cát Vũ cũng thôi diễn qua.”
“Kết quả thế nào?”
“Nôn ra máu, tính không ra.”
Diệp Triều: “....”
Vậy hắn yên tâm rồi!
Vậy hắn thua cũng không mất mặt lắm.
Vậy thì tốt.
“Ta nói mà, sao ta có thể bị một người vượt qua hai đại cảnh giới đánh bại dễ dàng vậy được, nếu là linh khí như Huyền Thiên Thánh Khí, vậy thì được.”
Diệp Triều gật đầu.
Thoải mái, thoải mái.
Sau đó hắn nheo mắt.
“Rốt cuộc hắn là thiên tài của tông môn nào, nhìn hành động của hắn, tông môn này nhất định là muốn hắn ra ngoài làm người hoảng sợ, bây giờ đã dọa được người ta rồi, Thiên Bằng tuyệt đối không có hắn, người của Thiên Bằng ta đều biết.”
Diệp Thiên Minh gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ đoán là vậy, cho ta mượn Trấn Hồn Chung đi.”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Trong tay ta có linh khí, nhưng nếu đụng phải hắn, có những chuyên không nói được, nếu Trấn Hồn Chung của ngươi không phát huy tác dụng, nhưng lúc đó phối hợp với linh khí của ta, ít nhất hắn cũng có thể thử!”
“Cũng được!”
Diệp Triều gật đầu, sau đó giao Trấn Hồn Chung cho hắn.
Họ là một tông môn, nhưng có rất nhiều nhà, Trấn Hồn Chung là báo vật của gia tộc nhà Diệp Triều.
Trong lòng Diệp Thiên Minh đang cười mãn nguyện.
Lý do hắn mượn Trấn Hồn Chung của Diệp Triều quá hoàn mỹ.
Đương nhiên hắn không phải vì muốn đối phó với Diệp Nhất, đồng thời, hắn cũng rất có khả năng sẽ gặp được Diệp Lạc Lạc, hắn căn bản không để mắt đến Diệp Nhất, hắn thắng Diệp Triều thì đã sao? Hắn mạnh hơn Diệp Triều nhiều, hơn nữa Diệp Thiên Minh hắn có át chủ bài!
Đến lúc đó, Diệp Lạc Lạc nhất định sẽ thua Diệp Thiên Minh, vậy Diệp Thiên Minh hắn xem như được bay lên rồi.
Cho dù là dựa vào Trấn Hồn Chung, nhưng đã sao? Hắn đánh thắng là sự thật, có quan tâm cũng vô ích, chỉ cần là thứ chính đáng!
Bởi vì linh khí cũng là một dụng cụ của thực lực, nếu linh khí khiến người khác thấy không công bằng, vậy sao còn cho phép dùng linh khí? Hơn nữa Diệp Lạc Lạc cũng có linh khí rất mạnh.
Diệp Thiên Dật đi tới nơi không có ai, ngồi xuống ‘dưỡng thương’.
“Diệp Nhất này đến một mình đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng bây giờ hắn đánh ra thành tích như vậy, không thể khiến người khác không chú ý”
“Nhưng Tà Thần Chi Cốt của hắn chỉ có năng lực Bất Động Như Núi, có chút bình thường.”
Diệp Hạo, điện chủ Tà Thần điện cười: “Vậy sao ngươi biết hắn chỉ có Bất Động Như Núi?”
Mọi người nhìn nhau.
Có lý!
“Rõ ràng hắn đang che dấu thực lực, vậy mục đích của hắn thật đơn giản, đợi so tài hạng nhất!”
...
Tỷ võ rất nhanh đã kết thúc, trời cũng đã tối.
Dù sao người tỉ võ cũng ít.
Top 8 đã có kết quả rồi.
Trận sau Diệp Thiên Dật gặp đối thủ không mạnh bằng Diệp Triều, nên hắn thắng là chuyện bình thường.
Lần tỉ võ này, thật ra Diệp Thiên Dật hạng nhất là cái chắc rồi, vì có sự trợ giúp của Pháp Tắc.
Nhưng để xem xem Diệp Lạc Lạc này lợi hại cỡ nào
Bởi sức mạnh của Pháp Tắc, Diệp Thiên Dật không dùng nhiều được.
“Được rồi, danh sách top 8 đã có rồi, vậy các vị cứ về phòng của mình để nghỉ ngơi một ngày, mọi người đều bị thương rồi, một ngày sau sẽ có kết quả quyết đấu Tà Thần điện sau!”
Diệp Hạo nhìn mọi người cười
“Những cường giả khác, Tà Thần điện cũng sắp xếp phòng cho các vị rồi, nếu muốn xem trận tiếp của đấu võ, các vị cũng có thể ở đây, nếu thấy được, tối nay chúng ta có thể cùng uống rượu, ôn chuyện, như thế nào?”
Y Hạo Thiên cười nói: “Vậy cũng tốt, đã rất lâu không trò chuyện nói Diệp tông chủ rồi!”
“Y tông chủ khách sáo rồi, mời.”
Sau đó Y Hạo Thiên nói với người bên cạnh: “Nữ hoàng các hạ, Mộc trang chủ, mời.”
Sau đó Mộc Thanh Trúc và Hoàng Liên đi vào trong.
Diệp Hạo cau mày.
Sao Mộc Thanh Trúc của Thanh Vân sơn trang lại đi cùng với Hoàng Liên của đế quốc Nguyệt Thần rồi?
Thật kì lạ.
Hai người họ như nước với lửa, vốn dĩ không ở gần nhau được.
Chẳng lẽ họ đang hợp tác, vậy phải để ý chút rồi.
“Các vị, mời.”
Sau đó một cô gái đi về phía Diệp Thiên Dật
“Diệp Nhất công tử, xin mời theo ta về phòng nghỉ.”
Diệp Thiên Dật gật đầu rồi không nhìn gì nữa, theo nàng rời đi.
Cô gái đó dẫn Diệp Thiên Dật đến viện nhỏ giống như Tứ Hợp Viện.
“Phòng ở đây rất nhiều, đều được quét dọn hết rồi, mời cứ tự nhiên.”
“Đa tạ...”
Diệp Thiên Dật đi vào, sau đó ngồi ở viện hút thuốc uống trà.
Qua một lúc lại cau mày.
Hửm??
Không có ai!?
Viện lớn như vậy chỉ có một mình Diệp Thiên Dật?
Hơn nữa nơi cô gái đó dẫn hắn đến rất xa so với chủ phong ở Tà Thần điện, tuy vẫn là mây mù lượm lờ, tràn đầy linh lực, nhưng liệu có mục đích gì không?
Cái này không khỏi khiến Diệp Thiên Dật suy nghĩ nhiều
“Hy vọng là do ta nghĩ quá nhiều rồi!”
Diệp Thiên Dật thở dài.
Qua một lúc, có người bưng đồ ăn thức uống đến cho Diệp Thiên Dật, rất phong phú.
Diệp Thiên Dật vừa mới cầm trái cây lên, sau đó thấy dưới quả trái cây có một tờ giấy.