Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1792 - Chương 1791: Ta Xem Người Nào Không Bình Thường

Chương 1791: Ta xem người nào không bình thường
Chương 1791: Ta xem người nào không bình thường

Diệp Lạc Lạc hơi khâm phục người này.

Hắn ngoại trừ có tính cách phóng khoáng ra, thì hình như hắn vô cùng tự tin!

Rõ ràng trong tay có linh khí mạnh như vậy, hắn cũng biết, hắn cũng lo lắng sẽ dẫn đến sự ngấp nghé của người khác, thậm chí bây giờ cũng đã ở ngay trước mắt rồi, mà còn không chỉ một người đến...

Hắn vẫn không chạy, vẫn ở đây xem trò vui.

“Ngươi không sợ sao?”

Diệp Lạc Lạc hỏi.

“Ngươi nói cái này à?”

Diệp Lạc Lạc gật gật đầu.

“Có gì đáng sợ đâu, hơn nữa bây giờ cho dù ta đi, ngươi cảm thấy an toàn hơn ở đây sao?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Vậy cũng đúng, nhưng ít nhất... bây giờ người chú ý ngươi không nhiều như đến lúc đó.”

Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu: “Không quan trọng nữa.”

Cho dù Diệp Lạc Lạc nhìn thấy cảnh này, nàng cũng không có cách gì.

Bởi vì cũng không biết là ai, trái lại đánh rắn động cỏ, hơn nữa nàng cảm thấy cũng có thể là Tà Thần điện.

Diệp Lạc Lạc ngồi ở bên cạnh Diệp Thiên Dật nhìn hình ảnh này.

“Thứ đồ đó của ngươi thật sự là Huyền Thiên Thánh Khí sao?”

Sau đó nàng hỏi.

“Tại sao các ngươi cứ thích nghĩ thế nào thì nói thế ấy vậy.”

Diệp Thiên Dật nhún nhún vai nói.

“Nhưng để sức mạnh của ngươi ở dưới tình huống không tăng lên một chút nào khác, mà có thể chiến đấu với Diệp Triều Thất Phách Cảnh Thất giai, thậm chí đánh bại hắn, hơn nữa chúng ta không ai nhìn thấy ngươi sử dụng võ kĩ phẩm cấp cao hơn hắn, mà cũng không chắc chắn giới hạn linh khí của ngươi, đại khái là vậy đi, bây giờ có thể khiến thăng cấp nhiều như vậy, sau này cảnh giới của ngươi cao hơn, có thể kích hoạt càng nhiều sức mạnh, vậy thì lại chỉ càng mạnh hơn chứ không yếu.”

Diệp Thiên Dật hút một hơi thuốc.

“Vậy thì sao?”

“Vì vậy... sức mạnh ngươi giấu diếm vô cùng nhiều, do đó ta rất mong đợi chiến đấu với ngươi.”

“Tại sao ngươi cảm thấy ta sẽ quyết chiến với ngươi chứ?”

Diệp Thiên Dật ngẩng đầu cười nhìn nàng hỏi.

“Trực giác thôi, ta cảm thấy ngươi không quá giống với những thiên tài khác.”

“Không giống chỗ nào? Ta đẹp trai hơn à?”

“Không đến mức đó, chính là... ngươi có tự tin mà người khác không có.”

“Ta thấy bọn họ đều rất tự tin nha.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Tự tin của bọn họ càng giống tự đại hơn, cảm giác ngươi cho ta không phải như vậy.”

Diệp Lạc Lạc nói.

Suy cho cùng người này cứ như vậy ngồi nhìn ở đây nhìn những cường giả kia qua ám sát hắn, không phải hắn tự đại, mà hắn thật sự có gì đó.

“Mĩ nữ, đừng quá tò mò về một đàn ông, bởi vì như vậy ngươi có thể sẽ yêu hắn đó.”

Diệp Thiên Dật hút một hơi thuốc nói.

“Cái này thì ngươi yên tâm đi, bản cô nương sẽ không đâu, đồng thời, bản cô nương cũng sẽ đánh bại ngươi, cho dù ngươi có linh khí rất mạnh, vì vậy ở trong mắt ta, ngươi không phải một Thiên Thần Cảnh tầm thường, thắng ngươi cũng sẽ không cảm thấy có gì hơn người, thua ngươi cũng sẽ không cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng ta vẫn sẽ thắng.”

“Ngươi rất tự tin, hay là tự đại?”

“Có lẽ vậy, nhưng ta cảm thấy chắc chắn có thể thắng! Bởi vì ta sẽ không thua.”

Diệp Lạc Lạc đứng dậy.

“Nghe ngươi khoe khoang kìa, cái gì gọi là ngươi sẽ không thua, ngươi xếp thứ 9 Thiên Bảng, vậy 8 vị đằng trước ngươi đều đánh được sao? Sẽ không thua?”

Diệp Thiên Dật mỉm cười nhìn nàng hỏi.

“Có mấy vị không chắc chắn, nhưng ta cảm thấy cho dù ngươi có linh khí đỉnh cấp, nhưng chung quy cảnh giới của ngươi không cao, đánh với ngươi, khiến ngươi tiêu hao linh lực thì ngươi chắc chắn sẽ thua rồi, hơn nữa... ta có đủ khả năng để làm ngươi tiêu hao hết linh lực.”

Diệp Lạc Lạc muốn rời đi.

“Cẩn thận một chút, hi vọng ngươi là một đối thủ đáng kính.”

Nàng nói xong rồi đi.

Diệp Thiên Dật nhìn theo bóng lưng Diệp Lạc Lạc.

“Chà, một cô gái rất kiêu ngạo đấy.”

Diệp Thiên Dật cười cười, sau đó mắt tiếp tục nhìn hình ảnh trong viện của mình.

...

Thời gian từ từ trôi qua, một bên khác...

“Có chuyện gì vậy?”

Diệp Hạo nhìn hai người Diệp Sơn và Diệp Trọng!

Hắn vẫn luôn theo dõi, không cần biết có thành công hay không, nhưng hắn chú ý đến là, hai cường giả này vậy mà lại vung tay đánh nhau, đánh đến chân trời của một phía khác! Thế nên Diệp Hạo lập tức đưa theo người qua đó.

“Diệp Sơn trưởng lão, tự ngươi làm cái gì thì hãy nói với tông chủ còn có các vị này đi!”

Diệp Trọng chỉ Diệp Sơn kia sau đó nói.

“Đã làm cái gì?”

Diệp Hạo nhìn Diệp Sơn.

“Lão phu không làm gì cả! Diệp Trọng trưởng lão này nói lão phu giấu riêng nhẫn không gian của Diệp Nhất kia đi, lão phu đã nói, chúng ta mắc lừa rồi!”

Diệp Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hừ! Có thể có khả năng ấy, nhưng lão phu không thể tin tưởng hoàn toàn, rõ ràng ngươi đã lấy đi nhẫn không gian kia của Diệp Nhất, nhưng đến khi ngươi lấy ra lại chỉ là một chiếc nhẫn sắt bình thường, ngươi bảo lão phu làm sao tin là ngươi không phải muốn chiếm riêng chứ? Lão phu không cần biết là mục đích gì, ngăn Diệp Sơn trưởng lão ngươi lại sẽ không sai chứ?”

Diệp Hạo nhìn về Diệp Sơn.

“Lão phu đã nói mấy lần, bị Diệp Nhất kia lừa rồi! Ngươi còn muốn lão phu nói thế nào?” Diệp Sơn quát lạnh.

Diệp Hạo mỉm cười, nói: “Được rồi được rồi, xem ra Diệp Nhất kia sớm đã có chuẩn bị, hắn cũng không đơn giản như vậy, nếu đã thất bại rồi thì trở về thôi, cũng không thể lại hành động một lần nữa.”

“Ừm, chỉ có thể như vậy thôi.”

Sau đó bọn họ trở về.

“Tông chủ, ngài hoàn toàn tin tưởng Diệp Sơn trưởng lão kia sao? Mặc dù chỉ cần chờ ngày mai xem Diệp Nhất kia có còn sống hay không thì có thể biết, nhưng... lỡ như Diệp Sơn trưởng lão muốn chạy thì sao?”

Diệp Trọng hỏi.

“Chạy thì có thể chạy đến đâu chứ? Vẫn nên tin tưởng người của mình một chút, chung quy Diệp Sơn trưởng lão cũng không phải người ngoài, là người của Tà Thần điện chúng ta, là người của nhà họ Diệp.”

Diệp Hạo mỉm cười nói.

“Được thôi.”

“Trái lại... Diệp Trọng trưởng lão, ngươi không sao chứ? Tại sao cảm giác hơi thở của ngươi không ổn định như vậy?”

Diệp Hạo hỏi.

Diệp Trọng nhíu mày.

“Ngược lại cảm thấy đôi chân này trầm trọng hơn rồi.”

Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì.

“Không ổn! Có độc!”

....

Một đêm cứ trôi qua như vậy.

Diệp Thiên Dật ngáp và vươn vai trở về chỗ ở của mình.

“Mẹ nó?”

Mấy người phía sau đến ám sát Diệp Thiên Dật cũng chẳng thèm xem, hắn ngồi tu luyện ở nơi đó.

Sau đó lúc sáng sớm trở về thì nhìn thấy, súc vật, cả cái sân, cả mái nhà và khu vục xung quanh, vô số cái kẹp hầu như đều bị người khác giẫm phải.

“Mẹ nó! Tối hôm qua rốt cuộc có bao nhiêu người đến vậy.”

Cả người Diệp Thiên Dật đều kinh ngạc đến ngây ra.

Thử tính xem một người dù có thảm hơn nữa thì cùng lắm là cũng chỉ dẫm phải 5 cái kẹp, đằng này toàn bộ bị giẫm trúng hết rồi, như này ai chịu được chứ?

Chủ yếu là đã mất một phân thân rồi, tiếp sau đó Diệp Thiên Dật lại để phân thân khác ở căn phòng khác, cho nên tất cả phòng của chỗ này, hoặc là cửa phòng, hoặc là nóc toàn bộ đều hỏng hết rồi.

May là hôm qua Diệp Thiên Dật hắn không ở đây đợi mấy người kia đến, nếu không thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi.

Tóm lại động tĩnh mỗi người làm ra chắc chắn là không lớn! Thêm nữa chỗ này khá là hẻo lánh.

“Vậy hôm nay mình chỉ cần xem thử người nào đi lại không bình thường.”

Diệp Thiên Dật không nhịn nổi, cười thầm trong lòng.

Độc này không chết người nhưng cũng không dễ giải đâu.

Bình Luận (0)
Comment