Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1794 - Chương 1793: Không, Ngươi Không Vui

Chương 1793: không, ngươi không vui
Chương 1793: không, ngươi không vui

Ngươi nghĩ mà xem, có vài người động thủ lại, vậy thật ra thì cũng là chuyện bình thường.

Một đêm mà mấy chục người động thủ, vậy thì thật quá đáng!

Lúc nàng nghe được tin này đúng là nhịn không nổi nữa, đặc biệt là mấy người khi nãy nàng thấy tướng đi của họ rất kì lạ, chứng tỏ tối qua thật sự có người giết người để cướp bảo vật.

Mộc Thanh Trúc cũng biết, công khai ủng hộ chuyện này sẽ rước vào một số chuyện, nhưng nàng không sợ! Bởi vì nàng không sợ đám người động thủ.

Nhưng, Mộc Thanh Trúc cũng biết có một số chuyện không thể làm quá đáng, công khai việc này tuy sẽ dẫn đến lòng đố kị, nhưng cứ dọa họ một phen vậy.

“Được rồi, xin mời các vị!”

Mộc Thanh Trúc cười mỉm nhìn mọi người nói.

“Ha ha ha, vậy không có vấn đề gì, Mộc trang chủ đã nói vậy rồi, nếu bổn tôn không làm, chẳng phải sẽ bị người khác nói mình là người giết người đoạt bảo sao? Lại còn giết một tiểu bối.”

Một vị cường giả cười nói sau đó săn chân quần lên.

“Vậy bổn tôn cũng chứnh minh cho bản thân chút.”

“Lão phu cũng vậy!”

Từng người một tự chứng minh cho bản thân.

Nhưng có một số họ làm sao để chứng minh đây

Họ săn ống quần lên là sẽ lộ ngay lập tức.

Diệp Thiên Dật khẽ nhếch miệng.

Hắn biết chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng phải ác với mấy người này một chút.

“Này, tiền bối kia!”

Diệp Thiên Dật hét một tiếng với Lực Dương Tôn giả, sau đó nói: “Lúc nãy ta thấy tư thế đi của ngài không được đúng lắm, không biết người có thể săn ống quần lên chút không, ta không có ý gì khác, chỉ muốn tiền bối chứng minh chút thôi, có được không?”

Lực Dương Tôn giả: ????

Cả người hắn ấy đứng ngây ngốc ở đấy.

Mẹ khiếp.

“Ha ha, chỉ là vừa đúng lúc lão phu đang bị thương thoi, Y Tông chủ cũng biết chuyện này, vừa khéo chân ta đang bị thương, có lẽ sẽ làm mọi người hiểu lầm.”

Lực Dương tôn giả bất lực kéo Y Hạo Thiên ra, tuy biết là khi nói lời này thì Y Hạo Thiên sẽ nhận ra tối hôm qua hắn có đi, nhưng những người khác không biết là được, một người biết còn đỡ hơn nhiều người biết, có đúng không?

Hắn nói vậy, về tình về lý chắc chắn Y Hạo Thiên sẽ không nói là mình không biết gì.

“Không sao, trên vết thương sẽ có độc, chẳng nhẽ chân của tiền bối cũng bị thương do trúng độc? Vậy cũng không sao, bởi vì ta biết ta đã hạ độc gì, chắc không trùng hợp đến nỗi chân của tiền bối bị trúng độc là cùng một loại độc mà ta đã hạ chứ?”

Diệp Thiên Dật cười nhìn Lực Dương tôn giả nói.

Biểu hiện của Lực Dương Tôn giả thật sự rất khó chịu!

Nhiều ngươi như vậy sao ngươi chỉ nhắm vào mình ta chứ?

“Sao vậy, tiền bối đang do dự gì vậy, nếu không phải thật thì tiền bối cứ cho chúng ta xem đi.”

Diệp Thiên Dật cười nhìn Lực Dương Tôn giả.

“Không có, ta chỉ cảm thấy không đáng để làm vậy.”

“Tiền bối nghĩ nói vậy sẽ khiến người khác tin tưởng ngươi sao?”

Diệp Thiên Dật tiếp tục dồn nén.

“Ha ha ha.”

Lúc này một vị cường giả cười nói: “Diệp Nhất huynh đệ, Lực Dương Tôn giả là do lúc trước cùng ta ra ngoài đánh một con yêu thú mới bị thương, tuy là vết thương ở chân đã không còn, nhưng vẫn còn di chứng, cũng là vết thương bấy lâu của Lực Dương Tôn giả.”

Diệp Thiên Dật gật đầu: “Vậy sao, vậy ta đường đột quá rồi.”

Mộc Thanh Trúc nói: “Hy vọng sau sự việc này các vị cường giả có thể chú ý một chút, tuy bảo vật quan trọng, nhưng làm người quan trọng hơn, hơn nữa còn ra tay với một tiểu bối, đúng là khiến người khác chê cười.”

“Mộc trang chủ nói đúng.”

“Diệp Nhất, chuyện lần này cho qua đi, đừng để ảnh hưởng đến tỉ võ, đợi đến lúc tỉ võ kết thúc rồi hẳng nói.”

Mộc Thanh Trúc nhìn Diệp Thiên Dật nói.

Nàng chủ động kết thúc chuyên này, bởi có những chuyện ai ai cùng đều hiểu rõ rồi, không cần phải vạch trần quá trực tiếp.”

“Cũng được.”

Diệp Thiên Dật gật đầu.

“Vậy được, vậy bây giờ chuẩn bị thi đấu, mời các vị cường giả rút thăm.”

“Được.”

Trận thứ nhất là của Diệp Thiên Dật.

Trận này đối thủ của Diệp Thiên Dật không mạnh bằng Diệp Triều.

Hết cách rồi, vận may không tốt, bình thường thì Diệp Triều chắc chắn có thể vào vòng trong, thậm chí là đứng ở top 4, hắn là một trong những người mạnh nhất, nhưng bậy giờ lại bị loại rồi, biết làm sao được.

“Trận này Diệp Thiên Dật cũng không thắng được dễ dàng, hắn mang lại cho người khác cảm giác, tuy hắn đánh thắng ai cũng đều rất khó, nhưng hắn đều thắng.”

Top 4 có Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Minh, Diệp Lạc Lạc và Diệp Siêu Vân

Hai người của Tà Thần điện lọt vào top 4, không nằm ngoài dự liệu của người khác.

Nhưng lúc, tất cả mọi người không ai nghĩ rằng lọt top 4 lại có tên của Diệp Nhất.

“Nghỉ ngơi một tiếng đi.”

Một tiếng sau....

Diệp Thiên Dật rút trúng thăm số 1.

“Mời hai người rút được thăm số 1ở lại, chuẩn bị cho trận tỉ võ tiếp theo.”

Diệp Hạo nhìn về phía họ nói.

Diệp Thiên Dật ở lại với Diệp Thiên Minh.

Diệp Thiên minh thầm thở dài.

Bởi xác suất lớn như vậy, nếu trận đầu gặp được Diệp Lạc Lạc thì hắn sẽ vui hơn nhiều.

Đúng, tuy Diệp Lạc Lạc mạnh hơn, nhưng hắn đã đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Loại được Diệp Lạc Lạc thì Diệp Nhất này không tính là gì.

Nhưng để hắn gặp được người khác trước, vậy thì cũng hết cách rồi.

Hy vọng trận này Diệp Nhất không mạnh như tưởng tượng, hy vọng hắn không bắt Diệp Thiên Minh phải lấy át chủ bài ra, hắn còn cần dùng để đối phó với Diệp Lạc Lạc nữa.

“Tên Diệp Nhất này lại gặp Diệp Thiên Minh rồi.”

“Vậy trận tiếp không còn gì mong chờ nữa, nhất định là Diệp Lạc Lạc thắng, trận này… cũng không nói trước được...”

“Nhưng ngươi không thể phủ nhận là, Diệp Nhất này đi được tới đây, những trận đấu của hắn cũng rất chất lượng.”

“Đúng vậy, Diệp Thu Văn, Diệp Triều của Thiên Bảng, bây giờ lại thêm Diệp Thiên Minh.”

“Trận này, cũng thú vị đó, dù gì Diệp Thiên Minh này cũng là người ở vị trí thứ mười hai trong Thiên Bảng.”

“....”

Diệp Thiên Minh đến gần Diệp Thiên Dật, sau đó vươn tay ra, nói: “Tất vui được giao đấu với ngươi.”

“Không, ngươi không vui.”

Diệp Thiên Dật bắt tay hắn nói.

Diệp Thiên Minh” “....”

Khốn kiếp.

Giả tạo thật đấy.

“Ha ha ha, sao lại không vui, chẳng lẽ ngươi còn mạnh hơn Diệp Lạc Lạc? Cứ coi như ta vui vì đối thủ của ta không mạnh bằng Diệp Lạc Lạc, lý do này chưa đủ sao?”

Diệp Thiên Dật cười nói.

“Xếp hạng không quan trọng, thứ nhất mới là quan trọng, nếu ngươi thực sự vui, thì ánh mắt lúc này của ngươi sẽ không như vậy.”

Diệp Thiên Dật nói xong liền vào thế giới tỉ võ nhỏ.

“Lạc Lạc ngươi nghĩ trận này ai thắng?”

Ông nội của Lạc Lạc hỏi.

“Diệp Nhất!”

Bình Luận (0)
Comment