Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1824 - Chương 1823: Rạn Nứt

Chương 1823: Rạn nứt
Chương 1823: Rạn nứt

Diệp Thiên Dật đi lên trên.

Mọi người đều đang chú ý Diệp Thiên Dật, đặc biệt là những người cùng tham gia khảo hạch kia, bọn họ muốn đánh bại Diệp Thiên Dật, nhất là Diệp Thiên Dật ra vẻ như thế, nói là hắn muốn lấy hạng nhất, vậy thì, thành tích vòng thứ nhất của hắn quả thật rất tốt, nhưng vòng thứ hai thì sao? Nếu như hắn trực tiếp bị loại thì sao? Vậy không phải là thành trò cười à?

“Quan hệ của ngươi với Diệp Thiên Dật này cũng khá tốt?”

Người thanh niên bên cạnh Y Nhân Tuyết kia lạnh nhạt hỏi.

“Ừm.”

Y Nhân Tuyết cũng không nói gì, quan hệ của bọn họ quả thật khá tốt.

“Biết rồi.”

Ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên Dật, hơi hơi ngừng lại.

Ước chừng cả Học viện Võ Thần, trừ nữ sinh ra, có lẽ không có mấy người nhìn Diệp Thiên Dật thuận mắt, không cần biết là có thù hay không, có thể chỉ là từng nghe nói đến Diệp Thiên Dật, nhưng tâm lí con người không phải chính là như vậy sao?

Mà cái chính là, có mấy cô gái nằm trong bảng thập đại mĩ nữ của Chúng Thần Chi Vực tới học viện, mà mấy người các nàng đều có chút quan hệ với Diệp Thiên Dật, mà người theo đuổi các nàng, có lẽ chiếm cứ hầu hết cả Học viện Võ Thần, bản thân Học viện Võ Thần đều là thiên tài, bản thân những thiên tài này phần lớn đều là người theo đuổi thập đại mĩ nữ của Chúng Thần Chi Vực.

Vì vậy, sau khi bọn họ biết các nàng có quan hệ hoặc ít hoặc nhiều với Diệp Thiên Dật, thì đã nổi giận.

Diệp Thiên Dật đứng ở trước Kiếm Tâm Thạch.

Thật ra cách nghĩ trong lòng của phần lớn người là, Diệp Thiên Dật tuyệt đối không kém, có lẽ hắn có thể vượt qua! Nhưng bọn họ không muốn Diệp Thiên Dật vượt qua!

Trong tay Diệp Thiên Dật xuất hiện một thanh kiếm, khí thế trên người nổi lên.

“Hừ.”

Triệu Văn Vũ cười lạnh một tiếng.

“Đã nói rồi, muốn tạo thành dấu vết với Kiếm Tâm Thạch thì phải xem kiếm ý, chứ không phải uy lực, ngươi giải phóng sức lực mạnh như vậy, có tác dụng gì chứ?”

Diệp Thiên Dật trào ra các loại sức mạnh, nhưng, ở giữa hơi hơi trộn lẫn một phần sức mạnh của Tu La.

Có lẽ kiếm ý của hắn không mạnh, nhưng nếu như là một kiếm của Tu La thì sao?

Mọi người có thể cảm nhận được sức mạnh của Tu La, nhưng lúc này bọn họ sẽ không nghĩ nhiều, bởi vì Diệp Thiên Dật đã giải phóng rất nhiều sức mạnh che đậy sức mạnh của Tu La, hơn nữa chỉ một chút nhè nhẹ như vậy, điều này sẽ làm cho mọi người chỉ đơn thuần cho rằng đây là trong một phần sức mạnh của Diệp Thiên Dật, có thể rất lợi hại, nhưng không có tác dụng! Bởi vì không cần biết sức mạnh của ngươi mạnh bao nhiêu, hắn xem chính là kiếm ý của ngươi!

Vù—

Như tật phong, một nhát kiếm khí này chém vào Kiếm Tâm Thạch!

Ầm—

Bụi bặm bốn phía mù mịt!

Mọi người vẫn khá căng thẳng và mong chờ nhìn về phía Kiếm Tâm Thạch, nhìn bụi băm từ từ tản đi.

Ồn ào—

Sau khi bụi bặm tản đi, mọi người một khoảng ồn ào, sau đó chính là… tiếng cười vang lên.

“Ha ha ha! Mẹ nó! Không có bất kì dấu vết nào? Diệp Thiên Dật này cũng không đánh ra bất kì dấu vết nào? Ta còn tưởng rằng hắn lợi hại bao nhiêu chứ, mẹ nó, doạ ta một vố! Ha ha ha! Thật mẹ ta cười vỡ bụng mất!”

“Cũng chính là nói, Diệp Thiên Dật này thật ra cũng chỉ như vậy thôi, sự hùng mạnh của hắn quả thật chỉ dựa vào ngoại lực, đồng thời, hắn quả thực là có chỗ vô cùng lợi hại, ví dụ như thuộc tính cái gì đó, nhưng kiếm pháp của hắn, kiếm ý không có chút nào, thật uể oải, cũng chứng tỏ rằng, hắn chỉ có như vậy mà thôi! Người lợi hại thật sự nên vô cùng tuyệt vời từ các phương diện, nhìn Tần Lạc Phong, Hiên Viên Thanh Thiên bọn họ…mai mà không phải như vậy? Nhưng Diệp Thiên Dật bị xếp đến cùng cấp với chúng ta…ha ha ha! Thoải mái rồi!”

“Mẹ nó ta còn cho rằng lợi hại bao nhiêu chứ, thì ra thế mà… haizzz, Diệp Thiên Dật này, quả nhiên vẫn trở thành một trò cười rồi.”

“…”

Mọi người lũ lượt thổn thức.

“Hừ, như vậy sao.”

Rất nhiều người khinh bỉ trong lòng.

Vậy Triệu Văn Vũ, Tần Lạc Phong, bao gồm Chu Á Văn chẳng để mắt tới!

Trong đại điện Học viện Võ Thần, những cường giả kia nhăn chặt lông mày nhìn hình ảnh.

“Như này quá không hợp lí, chẳng lẽ Diệp Thiên Dật này thật sự chỉ có vẻ ngoài? Chỗ hùng mạnh của hắn vẻn vẹn chỉ là một cái khác, dựa vào cơ duyên nào đó mà tạo thành, trên thực tế bản thân hắn căn bản không đáng nhắc đến?”

“Theo lí mà nói, thiên tài đỉnh cấp như hắn, dù thiên phú về kiếm không tốt cũng không đến mức nói là một dấu vết cũng không lưu lại được trên Kiếm Tâm Thạch chứ?”

“Xem thử đi, nếu như hắn thật sự không lưu lại được, thật ra cũng không quan trọng, bởi vì khảo hạch trên lí luận có lẽ thông qua, nhưng Học viện Võ Thần chúng ta tìm thiên tài các phương diện, thật ra ở một điểm nào đó làm được vượt người thường là đủ rồi, những cái khác trước tiên không nói, ít nhất độ mạnh thuộc tính không gian của Diệp Thiên Dật này tuyệt đối đạt đến yêu cầu của Học viện Võ Thần chúng ta! Chỉ là nói… không cao được như chúng ta tưởng tượng mà thôi.”

“Có lẽ Yêu Hậu cũng bởi vì không gian của Diệp Thiên Dật mà chọn nhận hắn làm đệ tử.”

“Đợi đã! Các ngươi xem kìa!”

Vào lúc mọi người đã chắc chắn trình độ của Diệp Thiên Dật không được, không đạt đến dự định của bọn họ, đột nhiên đã xảy ra biến hoá khác.

“Cái gì?”

Giờ này phút này, Kiếm Tâm Thạch bề ngoài trơn nhẵn lúc đầu đang phát ra âm thanh “rắc rắc rắc”, sau đó mọi người nhìn thấy, Kiếm Tâm Thạch to lớn từ phần đỉnh bắt đầu từ từ xuất hiện vết nứt, vết nứt đang kéo dài xuống dưới…

“Mẹ nó? Nứt… nứt rồi? Kiếm Tâm Thạch nứt rồi?”

“Giả phải không? Mẹ nó đây là giả phải không?”

Bọn họ chết lặng!

Lông mày người thanh niên bên cạnh Y Nhân Tuyết bỗng nhiên nhăn lại!

Cái gì?

Mọi người không ngừng khiếp sợ, không nhịn nổi hít vào một ngụm khí lạnh.

Bùm—

Mãi đến một tiếng nổ lớn, khối Kiếm Tâm Thạch to lớn mấy mươi mét kia từ giữa nứt thành hai nửa, sau đó ngã sang hai bên, mọi người mới lấy lại tinh thần.

Ừng ực—

Bọn họ không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt.

Đây??

Kiếm Tâm Thạch vỡ rồi, bị một kiếm của Diệp Thiên Dật chém thành hai nửa?

Mẹ nó?

Thật hay giả vậy?

Những cường giả trong đại điện Học viện Võ Thần kia lần thứ hai không nhịn nổi đồng loạt đứng dậy, khiếp sợ nhìn hình ảnh này!

“Cái này… cái này…”

“Quá đáng sợ rồi! Tên nhóc này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

“Khó mà tưởng tượng, một tên nhóc như hắn tại sao cảnh giới mới chỉ có Thiên Thần Cảnh? Vậy nếu như thiên phú của hắn đã đủ, những thuộc tính này, độ mạnh này, bao nhiêu năm sau ở tương lai, lão phu không nghĩ được có mấy người có thể sánh ngang với hắn!”

“Không thất vọng, không thất vọng nha!”

Bọn họ không nhịn nổi khen ngợi.

Thân là cường giả đỉnh cấp, bọn họ quá rõ ràng muốn làm được điều này có bao nhiêu là không thể!

Trên đại lục này, có bao nhiêu người có thể một kiếm khiến Kiếm Tâm Thạch vỡ ra chứ? Có, nhưng tuyệt đối đều là một số người trên niên kỉ rồi, thiếu niên hai mươi mấy tuổi thì không làm được, không thể nào!

Triệu Diệp kia trừng lớn mắt, há to miệng nhìn cảnh này.

Cái đệt!

Bảo các ngươi lưu lại một vết kiếm ở trên Kiếm Tâm Thạch này, mẹ nó ngươi trực tiếp chém Kiếm Tâm Thạch thành hai nửa luôn rồi?

Đây rốt cuộc là nhân vật thần tiên gì?

Dựa vào điểm này, cả Học viện Võ Thần, tên những người kia cho dù xếp gần đằng trước, ai có thể làm được chứ?

Diệp Thiên Dật thu kiếm trong tay lại, sau đó nhìn Triệu Diệp kia, lạnh nhạt nói: “Có lẽ ta qua rồi chứ?”

Bình Luận (0)
Comment