Ở trong mắt của Triệu Văn Vũ, Gia Cát Văn rất lợi hại, là đối thủ vô cùng mạnh!
Nhưng hắn cũng cảm thấy, Gia Cát Văn nhiều nhất thì cũng là thiên tài cấp T1 đồng cấp độ với mình!
Nhưng...
Bọn hắn đều rất mạnh, tâm cảnh cũng rất trầm ổn, nhưng bọn hắn luôn cảm thấy Gia Cát Văn bình tĩnh hơn bọn họ, ngày nào cũng bày cái vể ta đây biết nhiều việc trên đời, cứ có cảm giác giống như trong mắt của Gia Cát Văn, bọn hắn những thiên tài này đều là một đám nhóc con, rất ngây thơ.
Cảm giác đó còn có chính là... bọn hắn cùng nhìn một sự việc, hắn lười chẳng muốn nói với bọn họ hơn mấy câu, dường như ở trong mắt của Gia Cát Văn, căn bản không xem bọn hắn ra gì, hoặc căn bản mà nói là không thèm để ý tới bọn hắn.
Dẫn đến là, bọn hắn không ưa Gia Cát Văn, bởi vì bọn hắn cảm thấy Gia Cát Văn quá cao ngạo rồi, hoàn toàn coi thường bọn họ.
Ví dụ bởi vì một câu nói của Diệp Thiên Dật, bọn hắn trong lòng tức giận, nhưng Gia Cát Văn dường như hoàn toàn không quan tâm!
Điều này khiến những người này càng không hài lòng đối với Gia Cát Văn!
Mẹ nó, lại còn giả vờ sao? Ngươi thật sự không để ý tới mấy lời của Diệp Thiên Dật à? Hắn không coi rất cả mọi người ra gì, bao gồm cả ngươi, ngươi thật sự không quan tâm sao?
Bởi vì như thế, dẫn đến những thiên tài này không ưa Gia Cát Văn!
Loại cảm giác này khó hình dung.
Nhưng hiện tại....
Gia Cát Văn đã nói rõ với hắn, hắn thật sự không phải người như vậy, hắn thật sự cũng không ưa Diệp Thiên Dật, hắn chỉ là chịu đựng mà thôi.
Vừa rồi làm Triệu Văn Vũ cười chết rồi!
Vốn dĩ Gia Cát Văn ngươi cũng chỉ là người tầm thường như vậy mà thôi, vậy mà mẹ nó còn giả vờ sao?
Cho nên, trong nháy mắt thì cảm thấy khoảng cách giữa họ đã gần lại.
Gia Cát Văn chìa tay ra bắt tay với hắn, nói: “Chung quy nói làm sao thì ta cũng chỉ là một người hai mươi mấy tuổi, không đến mức nói tâm cảnh đạt đến cao hơn như vậy được. Suy nghĩ trong lòng tự ta sẽ rõ, chỉ là hơi giả vờ vậy thôi, và đó là yêu cầu của ngươi nhà, chỉ là làm vậy cho người nhà thấy yên tâm thôi, Triệu huynh sẽ không nói ra chứ?”
“Ha ha ha ha…..”
Triệu Văn Vũ lại cười một trận lớn.
“Sẽ không sẽ không, đương nhiên sẽ không nói, Gia Cát huynh như vậy mới khiến cho ta muốn kết giao bạn bè chứ, Diệp Thiên Dật bên đó tình hình thế nào rồi?”
Triệu Văn Vũ hỏi.
Với Gia Cát Văn, Triệu Văn Vũ không có gì nghi ngờ!
Bởi vì bản thân hắn cho rằng, Gia Cát Văn tuyệt đối không phải là người có tâm địa cao xa, tuổi tác so với mọi người kém không bao nhiêu, tâm cảnh có thể vững vàng được bao nhiêu chứ? Chẳng qua là người này đang ngụy trang mà thôi!
Bây giờ chứng thực là hắn đang giả vờ rồi, vậy thì càng có thể tiếp nhập, tại vì sao cần phải nghi ngờ chứ?
“Ngươi cảm thấy tình mà tốt, ta còn đến đây sao?”
Gia Cát Văn cười nói.
“Hả? Ta chỉ cảm thấy Gia Cát huynh không muốn cấu xé nhau, hoặc nói không muốn phá vỡ hình tượng trong mắt người khác, ngươi luôn là hình tượng cao thâm khó đoán, người có phong thái nhẹ nhàng, cho nên mới không đi động thủ với Diệp Thiên Dật, thực tế thì....ha ha ha ha.”
Triệu Văn Vũ lại cười phá lên.
Trên thực tế, Gia Cát Văn chỉ là một tên đạo đức giả lòng dạ hẹp hòi.
Thú vị, thật sự thú vị!
Đột nhiên cảm thấy hình tượng hùng mạnh và thần bí đó của Gia Cát Văn đã biến mất hoàn toàn!
Cũng chỉ là một người bình thương thôi.
“Thật sự.”
Gia Cát Văn lắc đầu sau đó nói: “Diệp Thiên Dật ở bên đó đã tập hợp đồng minh rồi.”
“Cái gì?”
Triệu Văn Vũ đột nhiên nhíu mày.
“Làm sao có thế như thế được? Những người đó không có ý kiến gì đối với Diệp Thiên Dật sao? Gia Cát huynh mà cũng không ưa nổi hắn rồi, chẳng nhẽ còn ai đứng về phe hắn sao? Làm sao có thể tìm được nhiều đồng minh như thế?”
Triệu Văn Vũ có chút không thể hiểu nổi.
“Linh vật thiên địa.”
Gia Cát Văn nói.
Diệp Thiên Dật chỉ nói đại khái cách nghĩ của mình với Gia Cát Văn, còn lại để hắn tự phát huy, cũng đã nói rõ, tuy chỉ mới gặp thời gian ngắn như vậy, nhưng Diệp Thiên Dật cảm thấy, Gia Cát Văn không hề đơn giản!
Diệp Thiên Dật cảm thấy mắt nhìn người của mình vẫn rất tốt.
Cho nên chỉ cần một câu nói đã khiến Gia Cát Văn hiểu rõ cách nghĩ của hắn, còn lại, hắn tin tưởng Gia Cát Văn có thể làm tốt.
“Linh vật thiên địa sao? Nực cười, mọi người đều là thiên tài hàng đầu, ai lại vì chút linh vật thiên địa như vậy mà chịu cúi đầu chứ?”
Triệu Văn Vũ không tin tưởng.
“Nhưng Diệp Thiên Dật đó lúc trước đã làm cái gì, ngươi không phải không biết.”
Gia Cát Văn cười nhẹ nói.
Hắn cười, mắt có chút nheo lại thành một mí, đây cũng là một đặc điểm nhận dạng của Gia Cát Văn.
Chỉ nói cười nhẹ cũng sẽ nheo mắt lại.
“Thần Cơ môn....”
Triệu Văn Vũ nghĩ đến sự việc của Thần Cơ Môn.
“Đương nhiên, sự việc này của Thần Cơ Môn, Diệp Thiên Dật không cần làm lớn sự việc lên như vậy, nhưng Diệp Thiên Dật vì sự tự tôn của bản thân, hắn làm cho sự việc này lớn lên như vậy....”
Triệu Văn Vũ có chút do dự lắc lắc đầu: “Gia Cát huynh nói đúng, Diệp Thiên Dật này đừng nên nói trước, một vài cách làm của hắn thật sự có chút điên cuồng, có lúc không khác gì một người điên, và dường như hắn có rất nhiều thứ, linh vật thiên địa thật sự là không thể lay động tới những thiên tài này, nhưng, Diệp Thiên Dật còn có thể lấy ra thứ mà ngay cả Thái Cổ Thần Vương Cảnh cũng phải đổ xô vào, bọn hắn làm sao có thể cự tuyệt chứ?”
Đúng vậy!
Nói như vậy thì ta cũng hiểu rồi!
Diệp Thiên Dật đã nói lớn như thế rồi, hắn nhất định sẽ làm được, hắm mà làm không được, hắn chắc chắn sẽ mất mặt, nhưng dựa vào tính cách của Diệp Thiên Dật, hắn cho dù có chịu lỗ, thì lời này cũng đều đã nói ra rồi, hắn cũng phải làm cho bằng được.
Triệu Văn Vũ không có nghi ngờ gì.
“Bao nhiêu người?”
Triệu Văn Vũ hỏi.
“Lúc đó nhìn thấy có gần ba mươi người.”
“Nhanh như thế sao?”
Triệu Văn Vũ thầm ngạc nhiên!
“Diệp Thiên Dật này, hắn muốn tạo thành thế lực cho bản thân hắn, sau đó sẽ đi loại trừ những người khác!”
Triệu Văn Vũ do dự nói.
Bởi vì lời nói của bọn hắn, nhiều nhất là ba bốn người tạo thành một đội, sau đó đi loại trừ những người khác sao?
Nhưng Diệp Thiên Dật này, nếu đội ngũ được hắn tạo thành có mấy chục thiên tài, như vậy bọn hắn đi đến đâu là sẽ đào thải đến đó, cuối cùng quả thật là có lợi với Diệp Thiên Dật, mà bọn họ sẽ bị nguy hiểm!
“Xem ra là cách nghĩ như vậy, và...”
“Và bọn hắn đã nhận định phải giúp Diệp Thiên Dật!”
Triệu Văn Vũ nói tiếp.
Thứ nhất, bọn hắn đều không phải kẻ ngốc, bọn hắn đều là thiên tài, bọn hắn có thể phân biệt tốt xấu!
Gia nhập vào đội ngũ này của Diệp Thiên Dật, bọn hắn có thể tham gia vào một lực lượng rất lớn mạnh trong lần khảo hạch này, bọn hắn có xác xuất cao thông qua kì khảo hạch!
Thứ hai, kết quả tốt nhất chính là, thông qua được kì khảo hạch rồi, đồng thời còn có thể có được bảo vật!
Nghĩ như vậy, bất luận như thế, đều là có lời, đều là kết quả tốt nhất, thậm chí có thể thu được kết quả càng tốt hơn!
Dù không có bảo vật của Diệp Thiên Dật, có thể tham gia vào một đội ngũ mấy chục người, như vậy cũng quá tốt rồi!
Mà tình hình bình thường, một cuộc khảo hạch như vậy, ai có khả năng tập hợp được mấy chục thiên tài cùng nhau hành động chứ?
Triệu Văn Vũ cảm thấy hoàn toàn không có bất kì điểm nào đáng ngờ!
Nguy hiểm rồi!