Gia Cát Văn đứng đó.
Rất nhanh, một trận pháp được Diệp Thiên Dật ngưng kết hoàn thành.
“Cửu Long Phần Viêm Trận.”
Gia Cát Văn đứng ở đó nhìn toàn bộ chín con rồng lửa lao trong trận pháp, khóe miệng nhếch lênh.
“Quả nhiên trình độ trận pháp của Diệp huynh không thấp, Cửu Long Phần Viêm Trận này, toàn bộ người của Chúng Thần Chi Vực có thể có thể phóng thích, chắc không vượt quá 50 người.
Gia Cát Văn rất tán thưởng.
Tuyệt đối đừng cảm thấy 50 người là nhiều, thực ra không nhiều.
Trong số đó người của Thiên Cơ các đã chỉ chiếm một nửa, thành thật mà nói, cho dù là những Thái Cổ Thần Vương cảnh của Thiên Cơ các, cũng có rất nhiều rất nhiều người không biết trận pháp này.
“Vậy xem ra là khó đánh ngã được Gia Cát huynh rồi.” Diệp Thiên Dật nói.
“Vừa hay trận pháp này ta biết phá, có điều ta đã biết, cuộc tỷ thí lần này, thật sự khó.” Gia Cát Văn nhếch miệng cười, có điều mắt hắn hơi nheo lại chứng minh hắn cũng hoàn toàn nghiêm túc.
“Nghiêm túc xem đi, có thể học hỏi được rất nhiều.” Lưu Ly Vũ nói với Long Bảo Nhi bên cạnh.
“Vâng ạ,”
Vốn dĩ rất nhiều người đang quan tâm cuộc so tài của bọn họ, nhưng bây giờ, phàm là người có đầu óc một chút đều biết, cảnh tượng này hiếm khi xảy ra.
Hai người ở đây phá trận, đồng thời còn là phá một số trận pháp đều rất lợi hại ở trên đại lục.
Điều này đối với bọn họ mà nói, là cơ hội hiếm có, cũng chính là nói, sau này bọn họ gặp những trận pháp này thì đã biết cách phá trận rồi.
Cách phá trận thực ra rất quan trọng, giống như đơn thuốc của đan dược.
Mà hai trận thuật sư ở đây so đấu trận pháp, cách thi đấu còn là phá trận, rất ít gặp.
“Diệp Thiên Dật này, hắn rốt cuộc còn có gì không biết không?”
Trong Điện chủ của học viện Võ Thần, những cường giả đó cũng bị chấn động.
Thứ hắn biết quá nhiều rồi, đồng thời đều là trình độ vô cùng đỉnh cao, đây mới là điểm quan trọng, đều có thể đạt được trình độ đỉnh cao như vậy, thật sự quá vô lí rồi.
Ngươi nhìn người khác xem, nhiều nhất chỉ đặc biệt tinh thông một thứ, mà đại đa số võ giả, thậm chí y thuật đều không được tinh thông, mà Diệp Thiên Dật này...”
Ý nói là, bây giờ ngươi có thể không nhìn thấy gì, nhưng với thời gian dài, cảnh giới của Diệp Thiên Dật sau khi đạt được trình độ nhất định, thật sự rất khoa trương.
Người bình thường, hoặc là sở hữu y thuật và thiên phú mạnh, hoặc là trận pháp và thiên phú, hoặc là thứ gì đó, về cơ bản một võ sĩ có thể tinh thông, làm tốt, bao gồm về phương diện võ đạo, hai người là được rồi
Nhưng Diệp Thiên Dật....
“Quả thực, thậm chí lão phu đều nghi ngời, thần cơ trước đây hắn lấy ra, có phải Diệp Thiên Dật cũng biết làm không?”
Tên nhóc này....”
“Mọi người nhìn trận pháp bây giờ của bọn họ đi, đều đã biết đã đạt được trình độ đỉnh cao của trận thuật sư, Gia Cát Văn này thì ta có thể hiểu được, mà Diệp Thiên Dật này……”
“……”
“Wowww.”
Lúc này, một bóng dáng cũng bước lên.
“Cô Y Thất Nguyệt.” Tất nhiều người nhìn thấy nàng thì nhao nhao hành lễ.
Trời ạ, đây chính là giáo viên Y Thất Nguyệt phải không? Thật là xinh đẹp.
“Không có gì, bổn tiên nữ chỉ đến xem qua, nghe nói có người đặt cược phải không?” Đôi mắt Y Thất Nguyệt lóe sáng, có một chút hưng phấn.
“À, không phải đặt cược, mà là mọi người muốn khiêu chiến Diệp Thiên Dật đều cần phải bỏ tiền, kiểu đấu giá, ai đưa tiền nhiều hơn người đó có thể khiêu chiến với hắn.”
“Ồ, không phải đánh bạc à?” Y Thất Nguyệt tỏ vỏ thất vọng.
“Diệp Thiên Dật...” Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sau đó luồn qua nhóm người vào khung cảnh tiểu thế giới.
Ồ. Tại sao có chút quen mắt nhỉ.
Sau đó nàng nhấc váy chạy vào trong tiểu thế giới.
Wow!
Sau khi nàng nhìn rõ người đó, cả người kinh ngạc ngẫn ngơ.
Đây không phải là tiên nhân trước đây ở yêu tộc sao? Hắn tại sao chạy tới nơi này rồi?
Trước đây tiên nhân nói, hắn sống trong đô thị nhân tộc rất lâu rất lâu, sao bây giờ hắn lại tới đây?
Không đúng, tu vi của trước đây là nhận không ra, nói một cách chính xác là nhìn kỹ giống một người phàm bình thường, nhưng vừa khéo vì cảm nhận không được bất kì tu vi nào, cảm thấy giống như người phàm, mới cho rằng hắn rất mạnh.
Mà hiện tại, Thiên thần cảnh...
Chỗ nào không đúng
Đây chắc không phải là nhân bản của hắn chứ?
Bởi vì Y Thất Nguyệt cũng biết, có cường giả sẽ có thể biến hóa nhân bản, nhân bản thực ra chính là một sinh mạng thực thụ, nhờ vào sinh mạng này đi hoàn thành một giai đoạn cuộc đời của chính bản thân hắn để đạt được mục đích nào đó cũng là có khả năng.
Nếu không thì làm sao giải thích? Cảnh giới này hiển thị ra cũng là giả sao?
“Này, bổn tiên nữ hỏi ngươi, hắn là ai?”
Khửu tay Y Thất Nguyệt đụng đụng vào người đàn ông bên cạnh.
Tần Lạc Phong xoay đầu nhìn.
Dm, tiên nữ!
“Hắn là Diệp Thiên Dật, cô Y Thất Nguyệt không biết sao?”
“Diệp Thiên Dật nào. Từ đâu tới?” Y Thất Nguyệt hỏi.
“Ồ, hắn….” Tần Lạc Phong nói đại khái.
“Biết rồi.” Y Thất Nguyệt hơi do dự nhìn Diệp Thiên Dật.
Thật sự rất tò mò.
“Cô Thi?”
Lúc này, một giọng nói nghi hoặc phát ra ở trước mặt nàng.
Y Thất Nguyệt nhìn nàng một cách nghi ngờ.
“Mỹ nữ, nhận nhầm người rồi, ngay cả bổn tiên nữ mà cũng nhận lầm, ngươi xong đười rồi, trừ phi...” Đôi mắt Y Thất Nguyệt lộ vẻ quỷ quyệt, sau đó làm động tác đếm tiền.
Có nghĩa là... đền tiền.
Bạch Hàn Tuyết: “....”
Không phải.... đây không phải là Thi Gia Nhất sao? Nàng làm sao vậy? Còn nói là không quen mình?
“Không sao, vậy ta chuyển tiền cho ngươi.” Bạch Hàn Tuyết nói.
Đột nhiên nhớ ra, đây là giáo viên Y Thất Nguyệt.
Lúc đó sau khi nàng nhìn thấy còn chạy đi hỏi Diệp Thiên Dật, nhưng Diệp Thiên Dật chỉ bảo nàng tạm thời đừng quan tâm đến, Bạch Hàn Tuyết cũng không nghĩ gì nữa.
“Hì hì.” Y Thất Nguyệt nở nụ cười, còn bắn tim với Bạch Hàn Tuyết.
“Yêu ngươi lắm, sau này trong học viện ai bắt nạt ngươi cứ nói với bổn tiên nữ, bổn tiên nữ sẽ che chở cho ngươi.”
Y Thất Nguyệt nhìn số dư của mình.
“Cảm ơn.”
Sau đó Y Thất Nguyệt nhìn sang phía Diệp Thiên Dật.
Rất nghi ngờ, thật sự rất nghi ngờ.
Trận pháp của hai người này càng đấu càng lợi hại, mà những người khác càng nhìn càng sướng.
Dm!
Hôm nay là một ngày giúp bọn họ mở mang thêm rất nhiều kiến thức về trận pháp.
“Hai tên nhóc này, nếu còn ở đó đấu phá trận pháp thêm chừng một tiếng đồng hồ nữa, e rằng mấy người chúng ta cũng không thể phá được nữa mất.”.
Một lão giả nhìn màn hình nói.
“Cũng đúng.”
“Được rồi, tương lai trên đại lục có hai thiên tài này, cũng khiến chúng ta vui vẻ yên tâm rồi.”
“….”
“Ta nói này Gia Cát huynh, đừng đánh nữa. “ Diệp Thiên Dật lại châm một điếu thuốc nói.
Gia Cát Văn hít sâu một hơi.
“Ta thua rồi.”
“Hả?” Diệp Thiên Dật gãi đầu.
“Đừng, đâu có ai thắng ai thua, dù sao ngươi thắng rồi cũng không có ý nghĩa gì.” Diệp Thiên Dật nói.
“Không.”
Gia Cát Văn nói: “Trong trận pháp của Diệp huynh đã xuất hiện những thứ ta không biết, sỡ dĩ ta có thể phá trận, đơn thuần là vì sự mẫn cảm, và quen thuộc đối với trận pháp, nhưng tất cả trận pháp của ta, Diệp huynh đều biết, từ điểm này, thực ra ta đã thua rồi, nếu tiếp tục so tài, mặc dù khó nói, nhưng ta cảm thấy khả năng thua của ta lớn hơn.”
Gia Cát Văn mỉm cười với Diệp Thiên Dật nói.