Y Thất Nguyệt là giáo viên, nhưng nàng cũng rất hòa đồng.
Tính cách của người này chính là rất hòa đồng.
Nàng thích náo nhiệt, tính cách của nàng chính là như vậy, nếu như bắt nàng phải ở một mình, nàng sẽ chết đấy.
Tới học viện Võ Thần này, nàng có kí túc riêng dành cho giáo viên, nhưng mà là mỗi người một kí túc, nàng quá khó chịu, nàng quá buồn chán.
Trong lúc tình cờ, nàng gặp được Long Bảo Nhi, là một cô bé rất xinh đẹp, hơn nữa nàng lại rất thích cô bé này.
Đúng, quan trọng là, cô bé này lại ra tay rất hào phóng.
Ví dụ như hai nàng ra ngoài ăn cơm, trước giờ đều là Long Bảo Nhi trả tiền, khoa trương nhất là, trước đây họ đi qua một cửa hàng sang trọng, Long Bảo Nhi đi vào dùng cực kì ngắn thời gian mua một chuỗi vòng cả triệu tặng cho Y Thất Nguyệt.
Chẳng có ý gì khác, nàng chính là cho rằng quen biết với một người chị mới thì cần tốt với chị, nàng cũng chẳng thể làm gì, nhưng vẫn là muốn tặng món quà vậy?
Hơn nữa, họ cũng đầy đủ đồ ăn.
Y Thất Nguyệt đương nhiên thích muốn chết rồi.
Không phải chỉ bởi vì Long Bảo Nhi ra tay hào phóng mà Y Thất Nguyệt tiếp cần nàng.
Thật sự rất là thích.
Hơn nữa ngươi cần biết, tuy rằng Y Thất Nguyệt nghèo, nhưng nếu như nàng cần tiền thì tuyệt đối không thiếu.
“Sao ngươi lại sống cùng họ?”
Diệp Thiên Dật hiếu kì hỏi.
“Bổn tiên nữ không thích yên tĩnh, một mình tại kí túc chán quá, cho nên chuyển sang sống cùng với bọn họ, không được sao?”
“Được được được.” Diệp Thiên Dật gật đầu liên tục.
“Vậy đi thôi, ta nghe nói ngươi là một tên háo sắc, đưa ngươi đi làm quen với người đẹp, chắc là rất vui đúng không?” Y Thất Nguyệt nhìn Diệp Thiên Dật bằng đôi mắt xinh đẹp cười nói.
“Thứ nhất!” Diệp Thiên Dật giơ một ngón tay nói: “Ta không háo sắc.”
“Thứ hai!”
Diệp Thiên Dật giơ hai ngón tay ra.
“Ta đi chỉ đơn giản vì Y Thất Nguyệt đạo sư nói ta đẹp trai, ta lại khó lòng từ chối.”
“Thứ ba, ta cùng với Y Thất Nguyệt đạo sự tới nơi các ngươi ở, không phải là bởi vì đi xem người đẹp, mà là bởi vì ta không biết nên làm gì, rất buồn chán.”
“Thứ tư, ta muốn đi là bởi vì, ta nghĩ bọn họ đều rất mạnh, là nhân vật thiên tài, còn có Quân Thương Hải, ta rất muốn nhìn xem thực lực của bọn hắn.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Được rồi được rồi, đi thôi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật cùng với Y Thất Nguyệt đi tới kí túc nữ bên đấy.
Nam sinh là không được cho phép vào kí túc nữ, nhưng bởi vì bây giờ Diệp Thiên Dật là phong chủ của 36 phong, hắn có thể lập tức đi qua mà không bị vi phạm gì, sau đó chỉ cần nếu như có nữ sinh dẫn ngươi đi thì không có vấn đề gì,
Bởi vì đây không giống kí túc thông thường, hơn nữa các toà lầu giống như trong khu chung cư của người dân, trong phòng của mọi người đều có nhà tắm, máy giặt đầy đủ, cũng sẽ không thể có người không mặc quần áo chạy lung tung, hơn nữa đều có thang máy.
Cộc cộc cộc.
Y Thất Nguyệt gõ cửa.
“Ra đây ra đây.” Bên trong truyền tới giọng nói ngọt ngào, sau đó là một tiếng chạy nhẹ nhàng, rồi cửa phòng được mở ra.
Trong miệng Long Bảo Nhi còn đang ngậm một con tôm lớn, mặc một bộ đồ ngủ in hình gấu nhỏ và một đôi dép màu hồng, đều rất đáng yêu.
“Chị Thất Nguyệt.”
Sau đó nàng nhào thẳng vào lòng Y Thất Nguyệt.
Y Thất Nguyện ôm chặt nàng.
“Đừng ăn nữa, còn ăn nữa bổn tiên nữ ôm không nổi ngươi rồi.”
“Hì hì, mới không phải thế, ta là võ giả, có ăn như thế nào cũng không thể béo lên.” Long Bảo Nhi nói như thật.
“Đây là anh chàng đẹp trai soái khí ngời ngời đấy à? Nàng mở đôi mắt to nhìn Diệp Thiên Dật.
“Đi báo cáo với phó viện trưởng đi, nói là có con trai đột nhập vào kí túc nữ, hi hi hi.” Nói xong nàng còn thật sự muốn chạy đi cáo trạng.
Ùm, đối với Long Bào Nhi mà nói, nàng hoàn toàn không hiểu nhân tình thế thái, nàng chính là cho rằng chơi rất vui, cũng không cảm thấy mách lẻo có gì đáng xấu hổ.
“Này.” Diệp Thiên Dật gọi nàng dừng lại.
“Ngươi đi mách lẻo thì được gì chứ?” Diệp Thiên Dật hỏi.
“Có chứ, có thể được thưởng rất nhiều rất nhiều thứ.” Long Bảo Nhi chớp chớp mắt nói.
“Vậy ngươi thiếu à?”
“Ồ….” Long Bảo Nhi dừng lại ngay lập tức, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ.
“Đúng nhỉ, ta cũng không thiếu cái gì.” Sau nó nàng lại quay lại, đôi mắt to quan sát Diệp Thiên Dật.
“Có phải ngươi đến đây là để theo đuổi chị Lưu Ly Vũ?”
Hả?
Diệp Thiên Dật khựng lại một lát.
“Không phải đâu, hắn là do bổn tiên nữ mời tới để tham gia hoạt động đặc biết tối nay của chúng ta đấy.” Y Thất Nguyệt cười nói.
“Hửm?” Long Bảo Nhi nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật khựng lại một lúc.
Y Thất Nguyệt này, rốt cuộc tối nay có hoạt động đặc biệt gì chứ?
Có chút lợi hại rồi.
Nan thanh nữ tú, sau đó Lưu Ly Vũ nữa, Quân Thương Hải của Thần Cung, Diệp Thiên Dật còn biết, Y Nhân Tuyết, bao gồm cả Tiêu Tích Linh đều sẽ tham gia.
Quá khoa trương.
“Vậy thì ngươi tiêu đời rồi.” Long Bảo Nhi cười hi hi lộ ra một cặp răng hổ nhỏ.
“Tại sao lại tiêu đời? Nói ta biết đi, tối nay sẽ làm gì?” Diệp Thiên Dật cười hỏi, sau đó giơ tay muốn xoa đầu nàng, nhưng mà nàng linh hoạt tránh được.
“Không nói cho ngươi.”
Sau đó Long Bảo Nhi chạy vào trong.
“Đến tối ngươi sẽ biết ngay, hiện tại là hoàn toàn bảo mật, Y Thất Nguyệt tinh nghịch chớp mắt với Diệp Thiên Dật rồi cũng đi vào trong.
Diệp Thiên Dật nhún nhún vai cùng đi vào.
“Thật thơm.” Y Thất Nguyệt sau khi bước vào thì đôi mắt sáng lên, sau đó nhìn vào phòng bếp, trên bàn đang bày rất nhiều đĩa thức ăn, sau khi Long Bảo Nhi xông vào cũng ngồi xuống bàn ăn.
Trong phòng bếp, một người đang bận rộn.
“Chị Thất Nguyệt, đến rồi thì cùng nhau ăn chút đi.” Giọng nói của Lưu Ly Vũ nhẹ nhàng truyền tới.
Tính cách của nàng chính là như thế, đối đãi với bạn bè cũng lạnh băng băng như thế, không, nàng ấy cũng không tính là lạnh băng băng, chính là thiếu một chút nhiệt tình, rất ít khi cười.
“Vậy bổn tiên nữ cung kính không bằng tuân mệnh rồi.” Y Thất Nguyệt tay cũng không rửa chạy lại ngồi xuống rồi.
“Chị Thất Nguyệt ngươi nếm thử đi, rất ngon, tôm này cũng rất ngon, ô…” Long Bảo Nhi miệng nhỏ mở thật to.
Không cần Long Bảo Nhi nói, Y Thất Nguyệt đã tham gia “chiến trường” rồi.
Nàng cảm thấy, sống trên cuộc đời này có thể có đồ ăn ngon miễn phí. Thật sự rất hạnh phúc rồi.
Lại thêm chút rượu….. không cần tiêu tiền của bản thân, trời ạ, cuộc sống còn có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này chứ?
Quả nhiên, rời khỏi Yêu tộc là một quyết định chính xác, xem nàng bây giờ ở nơi này sống tốt thế nào chứ, hu hu hu, trước đây mà là cuộc sống của tiên nữ sao?
Khoảnh khắc này hai người đã quên mất Diệp Thiên Dật luôn rồi.
Lưu Ly Vũ mang một đĩa thức ăn đi ra, nhìn thấy sau lưng họ, trước mặt mình là Diệp Thiên Dật, nụ cười khựng lại.
“Ấy ấy, Y Thất Nguyệt đạo sự mời ta tới đây.” Diệp Thiên Dật nhìn ra hoài nghi trong mắt nàng, nên chủ phát giải thích.
“Ừm”. Lưu Ly Vũ gật đầu, sau đó đặt món ăn lên bàn, xoay người lại bước vào phòng bếp.
“Vậy thì cùng ăn đi.” Giọng Lưu Ly Vũ nhàn nhạt từ phòng bếp truyền ra.
“Không được thế.” Long Bảo Nhi cất giọng không vui đầu tiên.
“Còn không đủ ta ăn, vốn dĩ có chị Thất Nguyệt giành, ta đều giành không lại, chị Thất Nguyệt chị đừng giành nữa, ô….”
Giọng nói này, tủi thân chết rồi.