Ba người này đều là nam, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cách họ nói chuyện có vẻ hơi cứng một chút.
“Có chuyện chứ!”
Ba người họ nhìn nhau cười.
“Là một tên nhóc khá cuồng đó, để ta xem xem ngươi có bao nhiêu Minh Thần điểm, ta không muốn giết ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn giao số Minh Thần điểm ra đây, ngươi sẽ được sống.”
Nói xong, một người đi đến trước mặt Diệp Thiên Dật, sau đó giơ tay ra kéo cổ tay của Diệp Thiên Dật, vừa nhìn...
0?
“Má! Đen đủi, giết luôn đi.”
Sau đó hắn quay đầu đi đến chỗ hai người còn lại.
Đây là Minh Giới.
Tất cả có vẻ qua loa như thế.
Giết người không cần lý do, hoàn toàn không xem mạng người ra gì.
“Ai bảo nhà ngươi đẹp trai cho lắm vào!”
Nói xong, một người khí thế kích động xông đến chỗ Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nheo mắt.
Cảnh giới của chúng... đều không đến Huyền Thiên cảnh.
Huyền Thiên cảnh cũng không đến thì là cái khái niệm gì?
Trong mắt Diệp Thiên Dật, nhưng người này đều là con kiến.
Sau đó... Diệp Thiên Dật giải phóng phép hủy diệt, đúng vậy, thậm chí những người xung quanh cũng không thấy Diệp Thiên Dật ra tay, ba người đó cứ thế chết đứng, sau đó ngã rầm xuống đất, cũng không chảy máu, cũng không bị thương, nhưng chúng chết rồi.
Mọi người: ???
“Mẹ nó? Nhân vật nào đây? Hắn dùng thủ đoạn gì vậy?”
Mọi người âm thầm kinh ngạc!
“Cảnh giới của ba người Trương Mạnh chắc cũng không thấp? Cứ vậy mà chết rồi? Người này chắc không cùng một Trọng Thiên với chúng ta?”
“Không, hắn là Nhất Trọng Thiên, lúc trước ta có để ý hắn, hắn rất đẹp trai, cho nên ta nhớ rất rõ, vừa nãy hắn mới đến, kì lạ thật, một người mới từ bên ngoài vào? Hắn lại có tu vi?”
“Không biết, lẽ nào là vừa mua gì đó từ trong hiệu cầm đồ?”
“...”
Thủ đoạn của Diệp Thiên Dật ở trong mắt những người ở Nhất Trọng Thiên này là đã rất lợi hại rồi, khiến họ kinh ngạc.
Sau đó ba luồng sương đen mạnh mẽ lao về phía vòng tay Minh Thần trên cổ tay Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật giơ tay nhìn thoáng qua..
Mới chỉ có 8 ngàn?
Ba người đó nói sao cũng không phải người bình thường, các ngươi đừng nói ba người này cộng lại mới 8 ngàn nhé.
Xem ra họ tiêu quá nhiều rồi.
Sau đó ánh mắt Diệp Thiên Dật nhìn đến một tòa kiến trúc lớn trước mắt.
Tỉ võ quán!
Tỉ võ quán cũng là nơi chiêu bài của Minh Giới, tuy bên ngoài cũng có, nhưng tỉ võ quán ở Minh Giới lại nhiều vô số kể, bởi vì nơi này hoàn này không xem trọng mạng người, Minh Thần điểm quan trọng hơn tiền ở bên ngoài nhiều, nhưng lại dễ kiếm hơn!
Cho nên, tỉ võ quán là rất cần thiết đối với nhiều người!
Người tham gia tỉ võ, lúc họ thắng sẽ nhận được rất nhiều Minh Thần điểm, người thua thì chắc chắn sẽ chết.
Người bên đường có thể đặt cược.
Diệp Thiên Dật đi vào.
“Thiếu hiệp, có cần gì không?”
Mỹ nữ tỷ ở quầy tiếp tân sau khi thấy Diệp Thiên Dật thì mắt đầy sao.
Vãi nồi!
Đẹp trai quá!
“Đăng ký tham gia.” Diệp Thiên Dật điềm đạm nói.
“Đăng ký tham gia tỉ võ? Thiếu hiệp, cái này...”
Mỹ nữ đó nói nhỏ với Diệp Thiên Dật: “Bởi vì hôm nay trên lôi đài có rất nhiều người lợi hại, cho nên...”
Nàng cũng vì thấy hắn quá đẹp trai, nếu mà chết đi thì uổng lắm.
Thật đó, nhan sắc là thứ rất quan trọng, đều nói năng lực mới là thứ quan trọng nhất, nhưng mà nhé, dựa theo nghiêm cứu chỉ rõ, những người có nhan sắc cao thường có thu nhập cao hơn.
“Không cần, phiền ngươi đăng ký giúp ta, cảm ơn.”
“Được thôi.”
Sau đó nàng dùng dụng cụ quét vòng tay Minh Thần của Diệp Thiên Dật.
Bên trên lập tức hiện lên thông tin!
Mấy thông tin như tên hay gì đó đều không có!
Tin tức có được là...
Nhất Trọng Thiên! Minh Thần điểm! Sau đó thì... thời gian đến đây!
Nhất Trọng Thiên này có nghĩa Diệp Thiên Dật là người của Nhất Trọng Thiên, hắn vẫn chưa qua Nhị Trọng Thiên, nếu ngươi người là từ Nhị Trọng Thiên xuống, sau khi quét sẽ hiện là Nhị Trọng Thiên, nhưng cũng không phải là Nhất Trọng Thiên thì không được tham gia chiến đấu..
“Đã đăng ký thành công, ngươi sẽ lên sân sau trận thứ nhất, mời đi theo nhân viên chuẩn bị.”
Sau đó một người nam dẫn Diệp Thiên Dật đi.
“Đáng tiếc thật.”
Mỹ nữ đó thở dài não nề.
“Sao vậy?”
Bên cạnh có một cô nàng xinh đẹp đi đến.
“Vừa nãy có một anh cực kì đẹp trai, nhưng đáng tiếc là tham gia trận lôi đài hôm nay.”
“Thật không? Nhỡ hắn đánh thắng thì sao?”
“Không thể nào.” Cô gái đó lắc đầu: “Hắn mới đến Minh Giới này đầu tiên.”
“Hả, vậy chết chắc rồi.”
...
“Nào, chúng ta lần nữa chúc mừng Thái Lâm lần nữa giành được chiến thắng của mình, hắn đã trở thành lôi chủ ba ngày liên tiếp rồi, đã đạt chuỗi 60 trận bất bại! Còn có ai muốn thách đấu với Thái Lâm không? Để chúng ta mở mang tầm mắt!”
Ở trên Lôi đài, hảo hán cường trán đó liên tục đấm vào ngực mình, xung quanh toàn là tiếng reo hò.
“Để ta!”
Lúc này, một âm thanh truyền đến, theo sau là một tên nhóc gầy nhom bước lên.
“Ha ha ha...”
Rất nhiều người sau khi nhìn thấy hắn thì phá lên cười.
“Gầy vậy? Hắn cũng dám thách đấu với Thái Lâm?”
“Vậy trận này không gì để nói nữa rồi, đặt Thái Lâm đi, dù lời ít, nhưng cũng không bị thiệt”
“...”
Diệp Thiên Dật đến vị trí đó, Thương sinh chi đồng bắt đầu quét một lượt.
Sau đó dùng tất cả thứ đồ trên người mình cược cậu thiếu niên gầy kia thắng.
Khoảnh cách cảnh giới của hai người cách khá xa, tuy Diệp Thiên Dật chưa thấy sức chiến đấu của Thái Lâm, 60 trận bất bại đã đủ để chứng minh thực lực của hắn, nhưng ở dưới tình hình này, tên gầy ốm này còn dám thách đấu, trừ phi hắn có tự tin! Cộng thêm cảnh giới của hắn cao hơn, Diệp Thiên Dật tin tưởng hắn sẽ thắng!
Diệp Thiên Dật đã thử dùng phép tạo hóa, nhưng không thể thăng thêm Minh Thần điểm, có thể là do pháp tắc khác nhau? Diệp Thiên Dật cũng không rõ, nếu là thiên địa linh vật, Diệp Thiên Dật còn có thể sáng tạo được, nhưng không thể sáng tạo được loại có sinh mệnh, loại thiên địa linh vật còn sống!
Bởi vì cho dù là một cây cỏ, đó cũng là sinh mệnh, cũng rất khó sáng tạo ra, phàm là những thứ liên quan đến sinh mệnh đều là vậy.
Vậy chi bằng Diệp Thiên Dật sáng tạo những thiên địa linh vật đã chết, nhưng hiệu quả vẫn còn, hoặc tinh thạch gì đó đi đặt cược.
Sau đó...
Không cho cược!
Chỉ có thể cược bằng Minh Thần điểm, tuy những thứ này có thể đi đổi Minh Thần điểm, nhưng mà bọn họ không nhận.
8 ngàn Minh Thần điểm mà Diệp Thiên Dật vừa kiếm được đều cược người gầy gò kia sẽ thắng.
“Dựa vào cái thân hình da bọc xương của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà dám thách thức ta? Ha ha ha!”
Thái Lâm cười nhìn người thanh niên gầy gò đó.
“Vậy dù gì ngươi cũng đã đánh nhiều trận như vậy, nhỡ ta thắng thì sao?” Anh chàng gầy gò cười.
“Được thôi, đến đi, lão tử cũng không cần nghỉ ngơi, ngươi ra tay trước đi!”
Hắn đứng đó bình thản ung dung nói.
“Vậy xin chỉ giáo.”
Anh chàng gầy gò đột nhiên xông đến.