Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1913 - Chương 1912: Báo Thù

Chương 1912: Báo thù
Chương 1912: Báo thù

Nhà họ Vương....

“Làm rất tốt! Một cô gái nhặt về mà bán được 20 tỷ Minh Thần điểm, chuyện này quả là đã thu hoạch bất ngờ! Ngươi làm vị trí gia chủ này rất tốt, rất có mắt nhìn người, lúc đầu lão phu để cho ngươi làm gia chủ nhà họ Vương quả thực rất đúng.”

Trong hoa viên phía sau của nhà họ Vương, một lão giả nói với một người đàn ông trung niên với vẻ tán thưởng.

Mà người đàn ông trung niên này là gia chủ Vương Bình của nhà họ Vương.

“Lão tổ tông, tâm nguyện duy nhất của ta chính là hy vọng nhà họ Vương có thể càng thêm hưng thịnh, vì vậy ngươi cứ yên tâm đi, ta một lòng vì nhà họ Vương, cũng nhất định sẽ phát triển nhà họ Vương càng tốt mạnh hơn!

Lão giả gật gật đầu: “Ừ, rất tốt! Nhà họ Vương giao vào tay ngươi lão phu rất yên tâm.!”

“Lão tổ tông ngươi bớt sầu, tên nhóc An Nhi kia thực ra cũng không có gì là không tốt, trước đây bắt cô bé đó quả thực rất xinh đẹp, nếu không cũng không đấu giá được 20 tỷ, An Nhi còn nhỏ, đàn ông mà gặp được cô gái xinh đẹp như vậy động lòng cũng là điều bình thường, An Nhi có thể ý thức được những chuyện này, hắn cũng sẽ là một người kế thừa tốt trong tương lai.”

Vương Bình nói.

“Ừ, An Nhi quả thực cũng là người có tài năng, tiếp tục chăm chỉ bồi dưỡng!”

Vương Bình gật gật đầu: “Vâng, xin nghe theo lời dạy bảo của lão tổ tông!”

“Ừ...”

Lão giả đó hài lòng gật gật đầu.

“Trải qua chuyện này, địa vị của nhà họ Vương chúng ta lần nữa được nâng lên một cấp bậc, tốt lắm! Sắp tới trở thành gia tộc lớn nhất Dạ Minh thành này rồi.”

Bọn họ dường như đã nhìn thấy một khung cảnh tốt đẹp hiện ra ở trước mặt.

Rầm—

Tuy nhiên vào lúc này, phía xa truyền đến tiếng ầm vang cực lớn.

“Chuyện gì vậy?

Bọn họ 2 người nhìn nhau.

“Vậy mà có người lỗ mãng dám đến nhà họ Vương gây sự! Tìm chết!”

Ánh mắt Vương Bình ngưng lại, sau đó phẫn nộ bước ra!

Sau khi Vương Bình bước ra, hắn hoàn toàn há to miệng!

Cửa lớn của nhà họ Vương bị phá hỏng rồi!

Chuyện này rất bình thường, nhưng chuyện khoa trương là trong sân lớn của nhà họ Vương có mấy người đang lẩn trốn, bọn họ có người đang lăn lóc trên mặt đất, có người đã chết rồi, sau đó ở phía xa một nhóm người nhà họ Vương đang nhìn chằm chằm người đến một cách đầy cảnh giác, không ai dám tiến về phía trước một bước.

Thậm chí hắn tiến về phía trước một bước, toàn bộ những người đó tự động lùi lại một bước.

Ở đằng xa, bên ngoài nhà họ Vương là một số người trong Dạ Minh thành đang xúm lại hóng chuyện.

Mặc dù giết người là chuyện rất bình thường, nhưng trò vui này hiếm thấy, nhà họ Vương coi như không phải là gia tộc đẳng cấp, nhưng ở trong Dạ Minh thành này cũng coi như là đại gia tộc đứng đầu, vậy mà có người một mình xông đến giết người nhà họ Vương, chuyện này quả thật là quá khoa trương rồi.

“Quái! Chuyện gì vậy? Nhà họ Vương chọc vào đại lão nào sao? Sao lại chỉ có một người đến đánh nhà họ Vương?

“Hình như không phải quá mạnh, khí thế này, tại sao mới là Thiên Thần Cảnh?”

“Hả? Chỉ có tu vi Thiên Thần Cảnh sao? Chỉ là một Thiên Thần Cảnh mà thôi, cũng dám đến nhà họ Vương làm càn?”

ở Ngũ Trọng Thiên, Thiên Thần Cảnh là cảnh giới khá thường gặp, Tam Hồn Cảnh cũng khá nhiều, mà gia tộc giống nhà họ Vương như thế này, Tam Hồn Cảnh thực ra cũng có vài vị, vì vậy một Thiên Thần Cảnh đến nhà họ Vương, lúc đầu những người khác kinh ngạc chấn động, cảm giác có thể là cao thủ, nhưng hiện tại....

Chỉ là Thiên Thần Cảnh? Đó không phải là đến tìm chết sao?

“Một nhóm phế vật, chỉ mới một Thiên Thần Cảnh mà các ngươi không dám tiến lên rồi sao?”

Vương Bình bước ra, mắng nhóm người kia.

“Gia chủ..... người này, thực lực có chút mạnh!

Một Thiên Thần Cảnh ôm ngực, lau vết máu nơi khóe miệng bước đến bên Vương Bình nói.

“Ngươi thua rồi?”

Vương Bình nhìn liếc hắn.

“Một chiêu....”

Vương Bình bỗng dưng cau mày!

Cái gì!?

Chuyện này thực ra có chút khoa trương rồi.

Người bên cạnh hắn gọi là Vương Thạch, hắn có tu vi Thiên Thần Cảnh bát giai, bình thường nếu ngươi là Thiên Tần Cảnh thập giai cũng không thể dễ dàng một chiêu đánh bại Thiên Thần Cảnh bát giai, vậy mà hắn làm được?

“Các hạ là ai?”

Vương bình liếc nhìn Diệp Thiên Dật, cau mày hỏi.

“Vương An đâu?”

Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng hỏi một câu.

Lẽ nào là con trai hắn khiêu khích ai đó sao.?

Vương Bình trong lòng lẩm bẫm.

“An Nhi không có ở nhà họ Vương, các hạ có chuyện gì không? Hà tất phải như vậy, chúng ta có thể bình tĩnh nhẹ nhàng nói chuyện.”

Tay của Vương Bình ở sau lưng làm một động tác nhỏ.

“Không biết các hạ và An Nhi có chuyện gì không?”

Vương Bình lại hỏi một tiếng.

Cùng lúc đó, một cường giả ẩn sau lưng Diệp Thiên Dật, lúc giơ tay lên chuẩn bị đánh lén Diệp Thiên Dật, sau đó....

“Aaaaaa...”

Một tiếng kêu thảm truyền đến, cánh tay giơ lên đó của hắn đã đứt ra, máu me đầm đìa,

Mọi người: “...”

“Giao Vương An ra, nếu không, chết!”

Diệp Thiên Dật nhìn chằm chằm, phép hủy diệt lần nữa được phóng ra.

“A—”

Lại là một âm thanh kêu thảm thiết, những người đó tu vi không cao, trực tiếp kêu thảm nằm trên đất kêu than.

Vương Bình cũng nhìn chằm chằm.

“Các hạ thật là hùng hổ dọa người! Các hạ đã như vậy không nói đến mặt tình cảm, vậy cũng đừng trách nhà họ Vương ta! Ra đây đi!”

Vài bóng dáng bước ra một cách dồn dập

Đều là Tam Hồn Cảnh!

“Giết hắn.”

“Vâng”

Vù—

Sau đó bọn họ xông về phía Diệp Thiên Dật.

Ở Minh Giới Này, Diệp Thiên Dật cơ hồ có thể nói là làm mưa làm gió, bởi vì có những chuyện hắn có thể không cần lo lắng sẽ bị lộ

Sức mạnh gấp bội!

Sau đó....

Tà Đế Quyết!

Tầng thứ 3, Quân Lâm Thiên Hạ

Diệp Thiên Dật được bao bọc bởi luồng khí vô cùng mạnh, trong nháy mắt lộ ra một loại cảm giác Quân Lâm Thiên Hạ chân thực, dường như những người khác ở trước mặt hắn giống cỏ rác.

Có lẽ cảnh giới của Diệp Thiên Dật không đạt được trình độ nghiền ép, nhưng hắn đem lại cho mọi người cảm giác đè ép của loại khí thế này, chính là như vậy!

Vù—

Diệp Thiên Dật được nghênh đón

Trong thời gian ngắn, bọn họ bị Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng giết chết chỉ với một chiêu!

“Cái gì?”

Tất cả mọi người chết lặng.

Thiên Thần Cảnh, chỉ một chiêu đã nhẹ nhàng giết Tam Hồn Cảnh?

“Làm sao có thể!?”

Vương Bình trừng mắt!

“Chết!”

Diệp Thiên Dật xông lên!

“Lão tổ tông ơi.”

Vương Bình kinh sợ hét to.

.....

“y ya, chán quá, chán quá.”

Ở bên này.

Y Thất Nguyệt ngồi ở kia vừa ăn vừa uống rượu.

Cũng khá ổn.

Mặc dù rất chán, nhưng những ngày này nàng một khắc cũng không rời khỏi đây, muốn ăn gì thì chỉ cần gọi là học viện sẽ cho người giao đến, mặc dù tốn không ít tiền, nhưng cũng rất thoải mái, tự tại, chỉ có chút nhàm chán thôi.

Sau đó....

Sự bất thường của Diệp Thiên Dật đã hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Bởi vì đây là thể xác, linh hồn mất đi, linh hồn ngươi cho dù thế nào, thể xác cũng sẽ không có phản ứng gì, vì vậy chỉ cần chú ý đèn hồn bên cạnh là được!

Nhưng... vừa hay thể xác của Diệp Thiên Dật đã xuất hiện phản ứng

Một lực lượng màu đen quấn quanh cơ thể hắn.

“Đệt!!!”

Y Thất Nguyệt ngay lập tức vụt đến bên cạnh Diệp Thiên Dật, lông mày cau lại nhìn Diệp Thiên Dật.

Một lúc sau, nàng duỗi tay ra chạm vào luồng sức mạnh này.

Bình Luận (0)
Comment