Diệp Thiên Dật nhìn ngắm Lâm Nhược Nhược
Cái cô bé này, thật là làm cho người thích.
Diệp Thiên Dật cũng hiểu sao nàng lại nằm như vậy.
Hoặc là xấu hổ không dám ngủ trên giường, hoặc nàng cảm thấy nàng là thị nữ thì không nên ngủ trên giường.
Diệp Thiên Dật không đắp chăn bông, nàng cũng không lấy qua để đắp cho mình.
Nàng làm cho người ta đau xót và yêu thương.
Diệp Thiên Dật cầm chăn bông đi qua, nhẹ nhàng đắp lên người nàng. Sau đó, lông mi Lâm Nhược Nhược run lên, mở mắt ra.
Xoạt!
Nàng đứng dậy ngay lập tức.
“Cậu chủ!” Lâm Nhược Nhược nhanh chóng hô một tiếng.
“Không có gì, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không cần.” Lâm Nhược Nhược nhanh chóng lắc đầu.
“Cứ ngủ đi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Ta sẽ dịch dung giúp ngươi.”
“Vâng ạ.”
Một lát sau, Lâm Nhược Nhược hỏi: “Cậu chủ, chúng ta còn ở lại đây bao lâu nữa?”
“Sau tối nay, chúng ta sẽ đi Thất Trọng Thiên.”
“Vâng, chúng ta...”
Lâm Nhược Nhược có một cảm giác bất an, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đi nơi cao như vậy sao?”
Trong nhận thức của nàng..... đạt tới Thất Trọng Thiên là một sự thay đổi về chất, giống như một nơi trong truyền thuyết. Đó là nơi mà nàng tuyệt đối không thể đặt chân đến!
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, nàng cũng sẽ đi theo Diệp Thiên Dật.
“Ừ, đến Thất Trọng Thiên rồi, ta mang theo ngươi đi tu luyện.”
“Ôi… không… không cần đâu ạ, Nhược Nhược rất ngốc.”
Diệp Thiên Dật cười cười vuốt mái tóc của nàng rồi nói: “Ngươi không ngốc.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhược Nhược hơi đỏ lên.
Sau đó, Diệp Thiên Dật cải trang thành nữ rồi cùng Lâm Nhược Nhược đi ra ngoài.
Hoàng Trường An đang chờ ở đại sảnh.
Vui vẻ quá sức!
Lam Băng Tâm và nha hoàn của nàng ngồi cách đó không xa.
“Cô Diệp!”
Hoàng Trường An cười rồi đứng lên đi về phía Diệp Thiên Dật.
“Đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, ngồi xuống nhanh rồi ăn đi.”
Sau đó bọn bọ ngồi xuống.
Lam Băng Tâm ngồi bên kia lén chú ý tình huống ở bên này.
“Quá ác!”
Nàng không nhịn được bật cười.
“Cô chủ, người cười cái gì vậy...?”
Tiểu Ngọc ngồi bên cạnh tò mò.
“Có hả?”
Lam Băng Tâm nhìn về phía nàng.
“Đúng vậy đó, dù cách một cái khăn che mặt nhưng tiểu Ngọc vẫn cảm thấy cô chủ đang vui vẻ, rốt cuộc là cô chủ cười cái gì vậy? Thật kỳ quái, tại sao cô chủ phải ở lại Lục Trọng Thiên vậy, sẽ không phải là vì ngắm phong cảnh thật đấy chứu? Nhất định là không phải, tiểu Ngọc hiểu cô chủ.”
Lam Băng Tâm lắc đầu: “Không nên hỏi nhiều.”
“Dạ.”
Sau đó Hoàng Trường An đưa một cái hộp nhỏ cho Diệp Thiên Dật.
“Cô Diệp, đây là món quà của ta mua cho nàng.”
Diệp Thiên Dật cầm lấy rồi mở ra nhìn một chút.
Wowww!
Một cái nhẫn thật lớn nha...
“Khụ-- khụ—”
Lam Băng Tâm thấy một màn như vậy, uống một ngụm trà mà trực tiếp bị sặc.
Quá tổn hại, thật quá tổn hại mà!
Đây là Hoàng Trường An đã triển khai thế tấn công rồi sao?
“Nội dung cốt truyện sau đó, hình như ta đã đoán được rồi.”
Lam Băng Tâm trầm ngâm, nói một câu.
“Hở....!”
Vẻ mặt của tiểu Ngọc khó hiểu.
Chính cô chủ đang nói cái gì vậy, thật kỳ quái, cảm giác như không cùng kênh nói chuyện.
“Không có gì.”
Lam Băng Tâm nói.
Nàng thật sự cảm thấy hài hước quá chừng, chưa từng gặp phải chuyện thú vị như vậy!
Mà tên Diệp Thiên Dật này, cảnh giới không cao, không có bối cảnh gì, nhưng hắn lại dám làm như thế, đây mới là nguyên nhân khiến Lam Băng Tâm cảm thấy hứng thú.
“Cái này..... quá tốn kém rồi, không tốt đâu.”
Diệp Thiên Dật lộ ra vẻ khó khăn nói.
“Cô Diệp, nếu ngươi không nhận mới là không tốt ấy. Ta mua cái này cũng sẽ uổng phí, như vậy mới là không tốt đó.”
Diệp Thiên Dật do dự một lúc sau đó cầm lấy.
“Thật sự ta không biết nên báo đáp anh Hoàng như thế nào.”
“Cô Diệp biết rõ mà.”
Hoàng Trường An khẽ cười rồi nói.
Diệp Thiên Dật chỉ gật nhẹ đầu, không nói thêm gì.
Hoàng Trường An cười thầm trong lòng.
Lần này chắc chắn sẽ thành công.
Ngày hôm nay, bọn họ chơi đùa vui vẻ với nhau. Diệp Thiên Dật còn nghĩ cách moi thêm ít đồ, nhưng mà thật sự là không thể làm quá lố.
Lam Băng Tâm có thể coi là cùng bọn họ chơi đùa, chỉ là đa số thời gian thì nàng đều cùng ở một chỗ với tiểu Ngọc. Nhưng mà bọn họ đều cùng đi với nhau.
Buổi tối....
Diệp Thiên Dật và Lâm Nhược Nhược ở trong phòng, Diệp Thiên Dật đang chuẩn bị một ít đồ gì đó. Lâm Nhược Nhược xem mà không hiểu nên lặng lẽ nhìn Diệp Thiên Dật.
“Được rồi!”
Diệp Thiên Dật vươn vai một cái.
“Cậu chủ đang làm cái gì?”
Khóe miệng của Diệp Thiên Dật nhếch lên. Hắn nói: “Truyền tống trận, còn có.....”
Lâm Nhược Nhược nhìn thoáng qua.
“Hả, camera sao?”
Lâm Nhược Nhược cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.
“Đi, gọi tên Hoàng Trường An kia qua đây, cụ thể là làm như thế nào, ngươi chắc đã hiểu rồi ha.”
“Vâng.”
Sau đó Lâm Nhược Nhược khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Hoàng Trường An do dự ngồi trong phòng.
Có đi qua hay không?
Nếu đi sang làm nàng nghĩ mình là người quá nôn nóng, rồi làm giảm độ hảo cảm của nàng xuống thì sao đây?
“Thật là rối rắm quá....!”
“Nhưng mà....”
Hoàng Trường An nghĩ đến lúc đôi chân dài kia kẹp lấy eo mình. Woww.... tuyệt vời!
Cộc cộc cộc‐------
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Ai đó?”
Hoàng Trường An hỏi một tiếng.
“Anh Hoàng, là ta, Nhược Nhược đây ạ.”
Lâm Nhược Nhược trả lời.
Ánh mắt Hoàng Trường An sáng lên!
Ồ.........
Hắn nhanh chóng mở cửa.
“Nhược Nhược à, có chuyện gì không?”
Hoàng Trường An mỉm cười và hỏi.
“Cô chủ nhà ta mời anh Hoàng qua.”
Hoàng Trường An: “......”
Wowww.
Tuyệt vời!
Bay lên rồi!
“Ừm, được!”
Hoàng Trường An khẽ gật đầu, sau đó nói: “Ta đi tắm rửa một chút trước đã, đi chơi cả ngày hôm nay chưa tắm rửa nên trên người có chút mồ hôi bẩn.”
“Không cần đâu, ngươi cũng có thể qua bên chỗ chúng ta để tắm rửa.”
Lâm Nhược Nhược nói.
Hoàng Trường An: “....”
Cái này... đù....
Không phải là ám chỉ rõ ràng rồi sao?
Con mẹ nó!
Bay lên! Bay lên!
“Ừm.... Cũng được! Cũng được!”
Sau đó Hoàng Trường An đi theo Lâm Nhược Nhược.
Hoàng Trường An suy nghĩ, cảm giác thấy rất bình thường.
Bởi vì... đồ mà hắn bỏ ra nhiều lắm rồi mà!
Không nói những cái khác, 3 tỷ Minh Thần điểm đã là quá nhiều rồi.
Lại còn vào lúc nàng yếu ớt nhất, là hắn ở bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng, cho nàng nhiều thứ tốt như vậy. Không nói những cái khác, cũng đã tới lúc nàng nên báo đáp rồi nhỉ?
Chắc là áp lực trong lòng nàng rất lớn, nàng rất muốn trả ơn. Nàng không muốn có lỗi khi nhận những món đồ như vậy. Cho nên, nàng trở thành người phụ nữ của hắn là được rồi!
Hơn nữa hắn cảm thấy không có cô gái nào cưỡng lại được sự hấp dẫn của hắn.
Tuy chinh phục có đơn giản một chút, thiếu đi một chút cảm giác thỏa mãn, nhưng mà nghĩ lại đôi chân dài kia, hắn vẫn rất hài lòng.
Đi tới cửa ra vào, Lâm Nhược Nhược mở cửa phòng ra.
“Mời anh Hoàng.”
Hoàng Trường An đi vào, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua.
“Nhược Nhược, ngươi không vào sao?”
Hoàng Trường An hỏi.
“Không cần ạ!”
Lâm Nhược Nhược lắc đầu rồi đóng cửa vào cho hắn.
Cái này, Hoàng Trường An đã hoàn toàn chắc chắn tiếp theo sẽ làm gì!
Wowww.
Tuyệt vời!