Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1933 - Chương 1932: Tấn Công Bằng Độc

Chương 1932: Tấn công bằng độc
Chương 1932: Tấn công bằng độc

Các binh sĩ trong trăm vạn đại quân của doanh địa Đế quốc Thần Phong đương nhiên không biết nhiệm vụ của bọn họ là gì!

Bọn họ chỉ là một đám binh lính mà thôi, và họ nghe theo mệnh lệnh của cấp trên là được!

Một vài Tướng quân đang ngồi ăn thịt nướng, uống rượu!

Chí ít thì Đế quốc Thần Phong bọn họ cũng nắm quyền chủ động trước Đế quốc Lâm Phong. Bọn họ cũng không tin người của Đế quốc Lâm Phong dám chủ động tấn công mình.

“Tướng quân, khi nào chúng ta tiến đánh đây? Đã ở đây một ngày rồi, mà không làm gì hết, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy sao?”

Mấy phó tướng của Đế quốc Thần Phong tỏ ra khó hiểu.

Họ là phó tướng, nên họ hoàn toàn không biết hành động thực sự là gì, và họ cũng chỉ nghe lệnh từ Tướng quân!

Mà trăm vạn quân này, chỉ có hai người biết hành động cụ thể, đó chính là Tướng quân của Đế quốc Thần Phong và quân sư đi cùng.

“Gấp cái gì chứ.”

Tướng quân vừa ăn thịt vừa uống rượu, sau đó nói: “Bổn Tướng quân tự có cách nghĩ của riêng mình, các ngươi đợi lệnh là được rồi.”

“Vâng!”

“Tướng quân, người nói xem, lần này Đế quốc Thần Phong chúng ta có giành được thắng lợi trọn vẹn không?”

Một tướng sĩ khác hỏi.

“Đế quốc Thần Phong lần này nhất định sẽ thắng, dù cho năng lực của Thượng Quan Vũ kia có xuất chúng đến đâu, thì lần này nàng chắc chắn sẽ thua! Bởi vì lần này, chúng ta đã chuẩn bị xong mọi thứ.”

Tướng quân của Đế quốc Thần Phong nói.

Bọn họ tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

Chính là không hiểu gì hết.

Vì họ thực sự không biết kế hoạch là gì.

Sau đó Tướng quân kia nói: “Thời gian có lẽ sắp đến rồi, ta không tin lần này không lật đổ được Thượng Quan Vũ?”

Sử dụng sức mạnh không gian, còn có tận mấy thế lực cùng nhau ra tay, chắc chắn bọn họ sẽ trở tay không kịp!

Hắn không tin, Thượng Quan Vũ còn nghĩ được lần này bọn họ sẽ mượn sự giúp đỡ của không gian cường đại?

Võ giả không gian thì có, tuy nhiên muốn đưa trăm vạn đại quân đi xa hàng nghìn kilomet, không phải chuyện mà võ giả không gian bình thường có thể làm được, nếu có được sự giúp đỡ của linh khí không gian cường đại hoặc thủ đoạn nào đó, hắn không tin, cái gọi là Võ Thần này cũng có thể nghĩ ra được?

Nào ngờ, chuyện đó không chỉ mình nàng nghĩ ra, mà Diệp Thiên Dật cũng nghĩ ra được.

Việc này thực ra nói khó thì rất khó, nói không khó cũng chẳng khó, đôi khi ngươi nghĩ thông sự việc rồi sẽ thấy nó đơn giản hơn rất nhiều, lại thêm kinh nghiệm, sự từng trải của ngươi v.v.

Ngươi phải đặt mình ở góc độ của đối thủ!

Nếu ngươi là đối thủ, suy nghĩ sâu sắc hơn của ngươi là gì, và trong số đó khả năng nào dễ xảy ra nhất!

Đương nhiên, quả thực nhiều khi ngươi có đặt mình vào vị trí đó cũng không nghĩ ra được, phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào nữa.

Vì thế, không phải ai cũng ngồi được vị trí này.

Lúc này, dường như bọn họ đã cảm nhận được sự thay đổi của hướng gió.

“Hướng gió thay đổi rồi.”

Bọn họ đưa tay ra cảm nhận.

Bởi vì đều là những võ giả có cảnh giới rất cao, nên chỉ vào thay đổi nhỏ bọn họ cũng cảm nhận được.

Tuy nhiên, cảm nhận được và ý thức được nó là hai chuyện khác nhau.

Họ cảm nhận được nó, nhưng họ sẽ nghĩ gì đây?

“Gió bỗng thay đổi, có phải thời tiết chuyển xấu không?”

Một người đàn ông trung niên nói.

“Cũng có thể, còn nữa hình như gió cũng trở nên lớn hơn, để ý đấy, để mọi người sẵn sàng ứng phó với cơn mưa bất cứ lúc nào!”

“Vâng!”

Đúng vậy!

Đây chính là suy nghĩ của bọn họ!

Điều bọn họ nghĩ là có lẽ trời sắp mưa, chứ không nghĩ tới mặt khác!

Nhưng bình thường ngươi nghĩ vậy cũng phải, nếu như vì hướng gió thay đổi mà đoán được có người dùng độc thì đúng là bất thường, có thể ngay cả Thượng Quan Vũ cũng không đoán ra.

“Tối nay để mọi người nghỉ ngơi thật tốt! Mấy thứ thịt thà có thể chia thì chia hết đi!”

“Vâng!”

Thời gian dần trôi qua...

Đột nhiên...

“A—”

Một binh sĩ ôm bụng và bắt đầu rên rỉ kêu đau.

“Sao thế?”

Một đám người vây quanh.

“Không biết, bụng đau quá! Khó chịu!”

Binh sĩ đó cố gắng ôm bụng, không, hắn gần như đã dùng tay véo vào miếng thịt trên bụng mình! Như để nỗi đau bên trong nhẹ hơn một chút.

“AAaa... bụng ta đau quá.”

Một người đứng bên cạnh bỗng lảo đảo, cũng ôm bụng quỳ xuống đất!

Ừng ực ừng ực—

Đồng thời, binh sĩ đầu tiên có triệu chứng như vậy đã bắt đầu nôn ra bọt trắng trong miệng.

Ngày càng nhiều, ngày càng nhiều...

“Tướng quân, Tướng quân, không hay rồi!”

Lúc này, một người vội người chạy tới.

“Chuyện gì?”

Tướng quân của Đế quốc Thần Phong đứng dậy vội cau mày!

“Các binh sĩ, các binh sĩ hình như có chuyện rồi.”

Người đó hét lên và chỉ về phía doanh trại.

“Gì cơ?”

Sau đó Tướng quân của Đế quốc Thần Phong nhanh chóng đưa người qua đó!

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn không dám tin!

Vô số binh sĩ nằm đất ôm bụng kêu gào, có người co giật, cơ bản đều nôn bọt trắng, hình ảnh trước mặt khiến mặt mũi hỗn loạn!

“Chuyện gì thế này? Chuyện gì? Trương Nam! Cút qua đây!”

Lúc này, một cô gái chạy tới.

“Tướng quân, là độc! Bọn họ đều đã trúng độc!”

Cô gái nhanh chóng nói.

“Trúng độc? Sao lại trúng độc? Thứ chúng ta ăn đều là tự mình mang đi, nước chúng ta uống cũng là của mình, trừ phi ở đây có độc, nếu không, sao có thể trúng độc được!?”

Những thứ này không có vấn đề, trước đi mang đi đều đã kiểm tra nghiêm ngặt.

“Không biết, ta cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì!”

“Bao nhiêu người!?”

Tướng quân của Đế quốc Thần Phong tức giận hét lên.

“Chuyện này, trước mắt có một phần mười số người có triệu chứng này, độc tính vô cùng mạnh, hơn nữa... hơn nữa còn đang lan ra, đang lan ra các binh sĩ phía sau.”

Bọn họ thấy rất rõ!

Mới đầu là người trước mặt xuất hiện, sau đó là người phía sau, tiếp theo là người phía sau nữa...

Rất nhịp nhàng.

Ngay lúc này, sắc mặt của quân sư và mọi người cũng thay đổi.

“Không xong rồi! Ta cũng trúng độc rồi.”

Quân sư đó lập tức ngồi xuống đất.

Độc này không gây tử vong cho hắn, nhưng điều khiến hắn kinh sợ nhất chính là, hắn không hề biết bản thân đã trúng độc.

Căn bản hắn không biết mình trúng độc từ lúc nào và bằng cách nào!

“Không xong rồi!”

Lúc này Tướng quân mới ý thức được điều gì đó!

Bởi vì ánh mắt hắn nhìn về đám cây cỏ xung quanh, không biết từ khi nào mà đám cây cỏ này đã úa vàng, khô héo và chết đi!

“Là không khí! Trong không khí có độc! Mau rút thôi! Nhanh!”

Tướng quân đó tức giận hét lên.

Rút?

Rút đi đâu?

Phía trước là Đế quốc Lâm Phong, đằng sau... đằng sau là chiều gió có độc nhỉ?

Rút đi đâu đây?

Được một lúc, đại quân của Đế quốc Thần Phong chạy tán loạn.

Bình Luận (0)
Comment