Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1974 - Chương 1973: Cậu Chủ Hư Quá

Chương 1973: Cậu chủ hư quá
Chương 1973: Cậu chủ hư quá

Lâm Thiên Diệc rơi vào hồi ức, tiếp tục nói:

“Cái người Hoàng Thiên Bác này, hắn thuộc loại người mà nội tâm có chút bóp méo, hắn cũng là một kẻ giả nhân giả nghĩa! Nếu như không đoạt được thứ gì đó, hắn cũng không muốn để cho người khác đoạt được, thà rằng hủy diệt thứ đồ đó!”

“Sau khi chúng ta hoàn toàn lật mặt, hắn cũng trở về Thiên Hoàng Cung nơi hắn vốn dĩ thuộc về.”

“Chính là thế này, chúng ta cả đời không qua lại với nhau cũng mấy trăm năm rồi, mấy trăm năm này, coi như ngươi không phạm ta, ta cũng không phạm ngươi.”

Lâm Thiên Diệc tiếp tục nói: “Quái lạ ở chỗ xảy ra cách đây 16 năm, vào thời điểm hắn đã là tông chủ của Thiên Hoàng Cung rồi, mà Minh Thần điện cũng không được xem một thế lực lớn. Vào ngày mà Nhược Nhược mới chỉ sinh ra được mười lăm ngày, đêm đó, Thiên Hoàng Cung đã phát động cuộc tấn công chống lại Minh Thần Điện.”

Diệp Thiên Dật cau mày lại.

“Ngươi cứ thử nghĩ xem, nếu một lực lượng mạnh như vậy đang tấn công Minh Thần điện mà lúc đó không mạnh lắm, thì Minh Thần điện lấy cái gì mà chống đỡ lại?”

Diệp Thiên Dật gật đầu: “Vậy, lý do là gì?”

“Lý do? Còn cần lý do gì sao? Cái gọi là lý do chỉ là để che đậy lý do quan trọng hơn. Sau đó Hoàng Thiên Bác mang theo một nhóm cường giả hàng đầu đến chỗ vợ chồng ta để đánh giết. Lúc đó, tu vi của ta không cao như bây giờ, vì vậy vợ chồng ta chỉ có thể dẫn Nhược Nhược bỏ chạy mà thôi!”

Lâm Thiên Diệc lại tiếp tục nói: “Vào lúc đó, có quá nhiều người cường giả trong Thiên Hoàng cung truy đuổi chúng ta. Ta biết điều mà Hoàng Thiên Bác thực sự muốn làm là giết Nhược Nhược, bao gồm cả ta, và thậm chí là cả vợ ta! Nhưng trong trường hợp đó, thành thật mà nói, ta không biết phải làm gì.”

“Mà trong trường hợp đó chúng ta đang dẫn theo Nhược Nhược, chắc chắn chúng ta sẽ chết! Sự an toàn của chính chúng ta cũng hông thể đảm bảo, cũng không thể đảm bảo sự an toàn của Nhược Nhược, cho nên cuối cùng chúng ta thật sự không có cách nào khác, đặt Nhược Nhược lại một nơi nào đó, xem việc sống chết là số phận định sẵn, bởi vì đi theo chúng ta Nhược Nhược chắc chắn sẽ chết.”

Thật ra Diệp Thiên Dật hoàn toàn có thể hiểu được hành động của họ.

Lâm Nhược Nhược lúc đó mà đi theo bọn họ, nàng chắc chắn sẽ chết!

Mà nếu như đạt Nhược Nhược ở nơi nào đó, mặc dù tỉ lệ sống của nàng không cao, nhưng chí ít vẫn còn một chút khả năng sống sót.

Điều này cũng là lựa chọn sáng suốt nhất vào lúc ấy.

Sau đó Lâm Thiên Diệc lại nói: “Lúc đó, bản thân hai chúng ta cũng bị trọng thương, thế nhưng vẫn còn có thể chạy thoát được, sau khi chạy thoát, chúng ta quay lại tìm với những vết thương nghiêm trọng, kết quả không nhìn thấy con gái của chúng ta đâu cả.”

“Lúc ấy phản ứng đầu tiên của chúng ta là nghĩ rằng con gái của chúng ta đã bị người của Thiên Hoàng Bác phát hiện, hoặc có thể là bị dã thú ngậm đem đi, trên thực tế, dù là khả năng nào đi chăng nữa thì cũng chưa chắc con gái chúng ta sẽ sống sót.”

Lâm Thiên Diệc trầm giọng nói.

“Từ đó về sau, chúng ta cũng bặt vô âm tín về con gái mình. Chúng ta đã tìm kiếm suốt mười mấy năm nay, nhưng không ngờ rằng con gái ta lại xuất hiện ở Ngũ Trọng Thiên. Thành thật mà nói, nếu bây giờ ngươi hỏi ta hãy nghĩ lại xem, ta vẫn không thể hiểu tại sao con gái ta lại xuất hiện ở Ngũ Trọng Thiên.”

Diệp Thiên Dật nói: “Chỉ còn một khả năng chính là nàng bị người khác đưa đến Ngũ Trọng Thiên.”

“Là cha mẹ nuôi của nàng sao? Hẳn là không thể nào.”

Lâm Thiên Diệc lắc lắc đầu.

Vậy quả thật là không thể.

“Chúng ta sẽ điều tra vấn đề này, và nếu ai đó cứu con gái chúng ta trong lúc đó, chúng ta chắc chắn sẽ rất biết ơn.”

Sau đó Liễu Di Quân nhìn Diệp Thiên Dật, khuôn mặt thành khẩn nói: “Từ nhỏ đến lớn chúng ta chưa từng làm gì cho con gái, thậm chí còn vứt bỏ nàng đi, thế nhưng hiện tại, chúng ta muốn tìm cách để mà bù đắp, nhưng... chúng ta lại sợ... hơn nữa ta sợ rằng con gái ta đang trách chúng ta, vì vậy ta thực sự muốn nhờ ngươi nói với Nhược Nhược, thực sự nói bất cứ điều gì cũng được.”

Diệp Thiên Dật nhìn nàng.

Ánh mắt sẽ không gạt người!

Huống chi là một người mẹ.

Diệp Thiên Dật nhìn Liễu Di Quân sau đó gật gật đầu.

“Được, chuyện này được nhiên không có vấn đề gì, ta sẽ nói lại với nàng.”

“Cảm ơn! Cảm ơn ngươi!”

Liễu Di Quân liên tục nói cảm ơn.

“Diệp tiểu huynh đệ, sự việc lần này hai vợ chồng ta nợ ngươi một ân tình, ngươi yên tâm, trong mắt chúng ta, con gái là lớn nhất, chúng ta sẵn sàng bỏ ra tất cả những gì đang có ở hiện tại, vì vậy nếu ngươi muốn gì thì cứ nói đừng ngại.”

Lâm Thiên Diệc nhìn Diệp Thiên Dật nói.

Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu: “Ta cũng không muốn thứ gì cả, à đúng rồi, nếu có, còn có loại linh vật thiên địa nào mạnh hơn có thể nâng cao cảnh giới hay không?”

“Hahaha! Đương nhiên đương nhiên có! Ngươi cho ta thời gian một ngày, chúng ta có một Cửu Tiêu Bích Vân Lộ năm mươi vạn năm tuổi trong Minh Thần điện, là linh vật thiên địa tốt nhất để tinh luyện và nâng cấp tu vi. Ngày mai ta sẽ mang nó đến cho ngươi!”

Diệp Thiên Dật nắm tay lại cười nói: “Thật cảm ơn ngươi!”

“Không sao! Đây đều là chuyện nhỏ! Chuyện của Nhược Nhược còn phải phiền ngươi rồi!”

Diệp Thiên Dật cười nói: “Bây giờ chúng ta đi thôi, đều là chuyện nhỏ.”

“Bây giờ? Hoàng Thiên Bác đang nhìn chằm chằm ngươi. Hiện tại đi tới Linh Lung Hải có chút không ổn.”

“Có gì đâu, ta tùy tiện cải trang một chút đi vào cùng với hai vị tiền bối là được.”

“Oh, vậy cũng được!”

.........

Sau đó Diệp Thiên Dật đến Linh Lung Hải.

Lâm Nhược Nhược đang ngồi ngẩn người bên hồ nước.

Nàng chỉ là ngây thơ, chứ nàng không ngốc.

Trên thực tế, từ những gì Liễu Di Quân vừa nói, hành động của nàng có lẽ có thể đoán được điều gì đó.

Nội tâm của Lâm Nhược Nhược cũng vô cùng phức tạp.

Nàng... chính là mẹ ruột của mình sao?

Tại sao?

Vì sao lại cố tình để cho nàng gặp lại mẹ ruột của mình?

Nàng không biết rốt cuộc trong lòng mình là như thế nào.

Lâm Nhược Nhược chỉ muốn yên lặng ở bên cạnh Diệp Thiên Dật, cha mẹ ruột của nàng, nàng không muốn nghĩ tới điều đó.

Bởi vì nàng cảm thấy, bọn họ đã vứt bỏ nàng, nàng thật sự không thích lắm.

Nàng trách móc.

Nhưng mà... ..

Đó thật sự là cha mẹ ruột của nàng thì......

Nàng thật sự không biết phải làm như thế nào.

Phù phù ——

Bàn tay nhỏ bé của Lâm Nhược Nhược ném một viên đá nhỏ xuống hồ, một tia nước bắn ra tung tóe.

“Nghĩ gì vậy?”

Sau lưng nàng đột nhiên truyền đến một âm thanh.

“A... cậu chủ.”

Lâm Nhược Nhược vội vàng đứng dậy.

Diệp Thiên Dật hiện tại không còn cải trang.

Lâm Nhược Nhược cúi đầu đứng trước mặt Diệp Thiên Dật vò vò vạt áo.

“Không, không nghĩ gì cả.”

“Ngồi đi.”

Diệp Thiên Dật cười cười, sau đó kéo nàng ngồi lên bãi cỏ.

“Ta dường như nhìn thấy... .. “

“Hả?”

Lâm Nhược Nhược ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Diệp Thiên Dật.

“Cậu chủ nhìn thấy cái gì?”

Lâm Nhược Nhước chớp chớp mắt.

Hai người bọn họ đang ngồi đối diện nhau.

“Ta dường như nhìn thấy... đồ nhỏ của ngươi màu trắng.”

Mắt của Diệp Thiên Dật nhìn thẳng.

Lâm Nhược Nhược:???

“A...”

Nàng xấu hổ hét lên rồi nhanh chóng bỏ chân xuống, kéo lại váy cẩn thận, đỏ mặt như muốn rỉ máu.

“Hahaha.”

Diệp Thiên Dật cười phá lên.

Thực sự nhìn thấy được.

Vừa nãy nàng ngồi đó váy lên đến đầu gối, vì vậy Diệp Thiên Dật vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Cậu chủ hư quá...”

Lâm Nhược Nhược cúi đầu phát ra âm thanh yếu ớt.

Bình Luận (0)
Comment