Thật là kỳ lạ!
Điều quan trọng là, hai ngày trước Diệp Thiên Dật quả thực chỉ là hành động vô tâm.
Hắn đá vào viên đá đó đơn thuần là muốn xem viên đá vào trong cửa động có phản ứng gì không, hoặc là nói cửa động có nguy hiểm vô hình nào không!
Đó là cách nghĩ của Diệp Thiên Dật.
Mà hôm nay, Diệp Thiên Dật bỗng dưng lại chú ý đến điều này.
“Chắc là nhớ sai, hàng trăm nghìn người đi phía trước, bước đi dẫm trước dẫm sau nhưng hình như không có gì.”
Diệp Thiên Dật thầm nghĩ trong lòng.
“Không sao.”
Sau đó Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu, nói với Lâm Băng Tâm.
“Ừ.”
Lâm Băng Tâm cũng không nghĩ nhiều, cùng Diệp Thiên Dật bước vào.
Đã xuyên qua sơn động đó, cũng không thấy chỗ nào không ổn, tất cả bọn họ đã đến tiểu thế giới!
Chỗ này không có gì khác so với trong trí nhớ của Diệp Thiên Dật
Vẫn thảo nguyên cũ kia, vẫn chín cái mặt trời, vẫn là không biết bao nhiêu hòn đảo lơ lửng ở trong bầu trời.
Những hòn đảo lơ lửng này có chút lộn xộn, giống như những thiên thạch trong vũ trụ.
Cũng vì nguyên nhân này, khiến mọi người có cảm giác vô cùng ngột ngạt đối với nơi này.
Mọi người đến nơi này, lần lượt quan sát xung quanh.
Không có ai bước đi quá xa.
“Đây là không gian linh hồn phải không?”
“Quả thực không đơn giản, có chút cảm giác giống di chỉ của cường giả và linh lực thiên địa xung quanh vô cùng mạnh, có chút khoa trương, chín cái mặt trời trên không trung này có nghĩa là gì? Còn có những hòn đảo lơ lửng trên không trung đó có nghĩa là gì?”
“Hiện tại dường như không có chỗ nào đặc biệt, chín mặt trời cũng không cảm thấy được nhiệt độ có gì đặc biệt, giống như chỉ có nhiệt độ của một chiếc mặt trời, ta cũng không hiểu.”
“...”
Việc đầu tiên của những người này đến đây đó là quan sát tất cả mọi thứ nơi này.
“Đi hướng nào?”
Rất nhiều cường giả đang thương lượng chuyện gì đó.
Ngoại trừ phía sau là cửa vào, bất kì một phương hướng nào khác đều là khoảng trống, đi hướng nào đã trở thành một câu hỏi.
“Hay là... lên trên đảo xem xem có manh mối gì?”
Những gì có vẻ khác bây giờ là những hòn đảo nổi phức tạp và chín mặt trời.
“Ừ.”
Các cường giả đều có năng lực phi hành, mặc dù hòn đảo rất cao, nhưng không phải không bay lên được.
Sau đó một số lượng lớn cường giả lần lượt bước lên không trung
“Tiểu thế giới chắc không phải do tự nhiên mà có, theo lý mà nói chắc là được tạo ra, vậy nếu đã được tạo ra chính là do con người tạo, mặc dù ta không biết có người đã có được Linh Hồn Pháp Tắc nhưng lại muốn đặt nó tại nơi này, mà không phải để mình sử dụng, nhưng tóm lại có là nguyên nhân gì, chuyện này tạm thời không nghĩ đến, vậy thì kết luận đơn giản nhất có được đó là...”
Diệp Thiên Dật hơi do dự: “Thực ra có thể xem đó là di chỉ của một cường giả, có rất nhiều cấp độ nguy hiểm, sau khi vượt qua từng cấp độ đi đến nơi cuối cùng, có thể đó sẽ là vị trí nơi tồn tại của Linh Hồn Pháp Tắc!”
“Ta thấy rất đúng.”
Lâm Băng Tâm nói một câu.
“Nhưng, đã là nơi tồn tại của Linh Hồn Pháp Tắc, tóm lại là cần có thứ liên quan với linh hồn? Hay là nói năng lực của Linh Hồn Pháp Tắc, ngươi biết năng lực của Linh Hồn Pháp Tắc là gì không?”
Diệp Thiên Dật hỏi Lam Băng Tâm.
Có lẽ cần suy nghĩ một chút, Linh Hồn Pháp Tắc, nhìn là biết chắc chắn có liên quan với linh hồn!
Vậy hiệu quả là... có thể ngưng tụ linh hồn? Khiến cho xác chết tái sinh linh hồn, từ đó phục hồi sự sống?
Hay còn có cái gì?
Hai chữ linh hồn này bao hàm quá nhiều thứ.
“Cái này... nói thật là, sách cổ ghi lại những điều liên quan tới Linh Hồn Pháp Tắc rất ít, chỉ là một số hiệu quả suy đoán ra, cụ thể là gì, thật sự không rõ, có lẽ chính là ý nghĩa bề ngoài, linh hồn... Nhưng nếu rốt cuộc nói xem nó có hiệu quả đặc biệt gì... ta không biết nữa.”
Lâm Băng Tâm gật gật đầu.
Rầm ___
Chính ngay lúc này, động tĩnh lớn trên không trung đã lôi kéo sự chú ý của tất cả mọi người.
Tất cả mọi người ngẩng đầu!
Chỉ thấy, ngay lúc này giữa chín mặt trời biến thành sức mạnh giống như pháo đài, điên cuồng bắn phá vào các cường giả kia ở trên không trung.
Sức mạnh của những cầu lửa này rất mạnh, hơn nữa dường như có thể nhốt những người kia trên không trung.
“Aaaaa.”
Có người bị ném trúng kêu thảm thiết, trực tiếp bị ném xuống, tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất.
Bò lên một cách khó khăn, toàn thân đầy máu, cháy xém, có người còn không leo lên được.
Có một số quả cầu lửa lớn mạnh nổ ngay trong đám đông, ngay lập tức hàng nghìn người nổ tung ra.
Tất cả đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
“Chuyện gì thế??”
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
“Chẳng lẽ đã kích hoạt cơ chế??”
Nhóm người Lam Thiên Triều và Lâm Thiên Diệc rớt xuống.
“Chắc không có! Chắc là những sức mạnh đó đang tự công kích chúng ta.”
Lâm Thiên Triều nhíu mày nói.
“Lẽ nào đây là sự khởi đầu?”
Tất cả bọn họ lấy lại sự cảnh giác.
“Cẩn thận chút, các vị tản ra một chút!”
Một cường giả hét lớn.
Tập trung đông như vậy, nếu chín mặt trời tiếp tục bộc phát ra sức mạnh, mọi người chen chúc nhau rất nguy hiểm.
Ngay lúc này, phía trước đám đông một bóng dáng chậm rãi bước đến!
“Cái gì?”
Ánh mắt mọi người nhìn bóng dáng kia bước đến.
Đây là một con sói.
Toàn thân là màu xanh đen, cơ thể đang cháy một ngọn lửa xanh mờ, cái đầu có lẽ lớn khoảng 5 mét!
Khiến cho mọi người cảm thấy đáng sợ nhất là ánh mắt của nó!
Ánh mắt của con sói này cực kì sâu!
Không bình thường!
Con sói bước đến, mang đến sức ép cực lớn cho mọi người!
Cũng không biết nguyên nhân của con sói hay là nguyên nhân từ môi trường sống của chính bọn họ là như vậy.
“Ta là người thủ hộ của không gian linh hồn, trên không trung, không được phép lên.
Con sói đứng ở trước mặt mọi người, chân trước hơi hơi động, phát ra âm thanh trầm.
“Thực xin lỗi!”
Có người hành lễ!
“Người thủ hộ ư...”
Diệp Thiên Dật hơi hơi do dự.
Có thể nào là thú cưỡi của người đứng đầu đỉnh cấp, người đã tạo ra không gian linh hồn?
Diệp Thiên Dật nhìn mọi người với ánh mắt dò xét.
Toàn bộ mọi người đều là dấu hỏi!
Diệp Thiên Dật vẫn chưa gặp phải tình trạng không thể tra xét đối phương!
Cảnh giới của con sói kia có thể đã đạt đến Thái Cổ Thần Vương cảnh bát giai, thậm chí cao hơn mới được như vậy?
“Đây là không gian linh hồn, nơi tồn tại của Linh Hồn Pháp Tắc, tiếp theo các ngươi sẽ trải qua các cấp độ quan trọng, người sống sót mới có tư cách đi tìm kiếm vùng đất bí ẩn hơn.”
Con sói kia lại nói.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng con sói này là thú cưỡi của một vị lão đại cấp cao, tuổi thọ ít nhất mười vạn năm.
“Linh Hồn Pháp Tắc ở nơi sâu nhất phải không?”
Có người hỏi?
“Linh Hồn Pháp Tắc ở trước mặt mọi người, hoặc là bất kỳ ở một nơi nào.”
Nói xong, con sói đó biến thành làn khói đen biến mất.