Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1989 - Chương 1988: Câu Hỏi Kỳ Lạ

Chương 1988: Câu hỏi kỳ lạ
Chương 1988: Câu hỏi kỳ lạ

Diệp Thiên Dật không biết câu hỏi có độ khó như thế nào.

Nói thật, Diệp Thiên Dật rất bối rối.

Nếu là ở thế giới bên ngoài, đối với Diệp Thiên Dật thì không có khó gì, nhưng mà ở Minh Giới...

Thật đúng là Diệp Thiên Dật đang sợ hãi.

Những người kia liếc nhau một cái.

Trong chớp mắt, bọn họ trở thành kẻ địch, đối thủ của nhau.

Thật ra thì điều này chưa tính là kẻ địch.

Bởi vì cho dù chỉ có một mình ngươi ở chỗ này, ngươi vẫn phải trả lời đúng hết năm câu hỏi mới có thể sống tiếp.

Bọn họ lần lượt tiến vào trong cột sáng. Sau đó cột sáng bao bọc bọn họ lại, hoàn toàn bọc kín.

Tiếp theo, trong tai mỗi người đều vang lên âm thanh.

“Đề thứ nhất, mời các ngươi trả lời bao nhiêu người tham gia khảo nghiệm cánh cửa Địa Hồn.”

Diệp Thiên Dật: “...”

Hỏi nghiêm túc á hả?

Nói cách khác, ở trong không gian màu trắng này, bọn họ có bao nhiêu người?

Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua bên cạnh.

Nhìn không thấy!

Thần thức hay hay bất kỳ thứ gì khác đều không thể phóng ra được.

Nhìn cũng nhìn không thấy gì! Cột sáng ở gần nhau, độ cao giống nhau, hơn nữa còn có tia sáng làm mắt khó chịu.

Vốn tưởng rằng câu hỏi sẽ liên quan đến vấn đề tu luyện các loại, hoàn toàn không ngờ là như thế này!

Nhưng mà....

Tại ngay lúc tiến vào, Diệp Thiên Dật quét mắt nhìn mọi người.

Hắn không có đếm là có bao nhiêu, nhưng mà...

Một hình ảnh hiện ra trong đầu của Diệp Thiên Dật.

Đây là hình ảnh trong trí nhớ của hắn, hắn lợi dụng phép tạo hóa thể hiện hình ảnh này ra.

Năm mươi ba người!

Sau đó Diệp Thiên Dật nói con số này.

“Còn có mười giây đồng hồ.”

Thật nhiều người tỏ ra hoảng sợ.

Không cần phải suy nghĩ, đa số người trong bọn họ chỉ có thể suy đoán một con số. Tìm kiếm may mắn!

Mười giây sau...

“Aaaaa----”

Từng tia sấm sét xâm nhập vào trong mười mấy cột sáng.

Bên trong truyền đến âm thanh của người kêu thảm thiết, sau đó dần dần yếu bớt rồi biến mất. Không còn hơi thở!

Diệp Thiên Dật cũng không biết đã chết đi bao nhiều người.

Nhưng mà Diệp Thiên Dật không hiểu, vì sao chứ...?

Tại sao phải hỏi loại câu hỏi này?

Có ý nghĩa gì?

Nhưng mà nghĩ lại, Địa Hồn có quan hệ với sự phản ứng, sức phán đoán của com người, không lẽ là....

Nhưng mà Diệp Thiên Dật cảm thấy có chút gượng ép.

Hắn cảm giác, địa phương này coi bọn họ như là trò chơi.

Hơn nữa là nơi đây mạnh không hợp thói thường!

Những địa phương khác, cho dù ngươi không ra được, khi ngươi gặp phải nguy hiểm, ít nhất thì ngươi có thể thử chống lại một chút. Mà ở nơi này, không có gì màu mè, các ngươi trực tiếp bị giết chết.

“Câu hỏi thứ hai, 29789 nhân 78987 bằng bao nhiêu. Ba! Hai!”

Diệp Thiên Dật: ????

Cái khỉ gì đây?

Ngươi có chắc là không phải đang đùa chứ?

Những cửa ải lúc trước còn xem như là nhằm vào võ giả, tại sao cửa này lại trở thành như vậy chứ?

Ba giây! Phản ứng không kịp nữa nên Diệp Thiên Dật không cần phản ứng.

“Phép tạo hóa!”

Có phép tạo hóa trên người, Diệp Thiên Dật có thể trả lời nhanh hơn bất kì kẻ nào.

Diệp Thiên Dật nói đáp án của mình.

Lại có sấm sét rơi xuống, chỉ là không có rơi xuống chỗ Diệp Thiên Dật.

“Câu hỏi thứ ba, Linh Hồn Pháp Tắc nằm ở đâu?”

Rốt cuộc hỏi một câu hỏi bình thường một chút.

Linh Hồn Pháp Tắc ở đâu?

Câu này làm sao trả lời?

Ở chỗ này chứ sao.

Từ từ!

Hiển nhiên là điều này không giống như một câu trả lời chính xác.

Khoan đã!

Đột nhiên Diệp Thiên Dật nhớ ra điều gì đó.

Nhớ lại thời điểm lúc vừa tiến vào, con sói kia từng nói qua, Linh Hồn Pháp Tắc ở...

“Ở trước mặt ta hay bất cứ nơi nào.”

Diệp Thiên Dật nói câu trả lời của mình.

Xoát-----

Trước mặt Diệp Thiên Dật, cột sáng biến mất, sau đó Diệp Thiên Dật đi ra ngoài.

Hắn nhìn sang hai bên...

Còn có hai người!

Không tính Diệp Thiên Dật thì còn có hai người chạy ra.

Wowww…. cái này..

Thật sự cả đoàn bị diệt nữa sao.

Tiếp theo còn có một ải!

Vào đây hơn trăm vạn người, hiện tại sau khi thông qua được cửa ải này thì còn được bao nhiêu? Có thể hơn năm vạn người sao?

Diệp Thiên Dật cũng không biết được.

Bên ngoài, một đám người tập trung lại chỗ này.

“Đại khái là còn một ít người này sao?”

Lam Thiên Triều nhìn xung quanh.

“Đúng vậy, chỉ còn một ít người như vậy, tỉ lệ tử vong ở cửa lúc trước, chúng ta đều nhìn thấy. Hành trình không gian linh hồn lần này, đối với Minh Giới chúng ta là tổn thất vô cùng thê thảm.”

“Không có cách nào khác, muốn lấy được loại vật của thần như là Pháp Tắc, thì phải có chuẩn bị, một số lượng hi sinh to lớn cũng là hợp tình hợp lý nha, còn có một cửa ải, không biết phải chết thêm bao nhiêu người.”

Bọn họ thở dài một hơi.

Rất nhiều người đã muốn từ bỏ!

Phải! Còn một cửa ải cuối cùng, nhưng cửa ải cuối cùng này sẽ chết thêm bao nhiêu người? Bọn họ có phải nằm trong số đó hay không? Hơn nữa, qua được cửa ải cuối cùng, những người sống sót trong số bọn họ lại phải tiếp tục tranh giành với nhau, vậy thì bao nhiêu người có thể còn sống sót?

Thật nhiều người nảy sinh ý nghĩ lùi bước.

Lam Băng Tâm đi ra sớm hơn Diệp Thiên Dật một chút!

Đôi mắt của Hoàng Thiên Bác ngưng tụ lại, nhìn chắm chằm vào Diệp Thiên Dật.

Hắn suýt chút nữa là đã chết! Suýt nữa!

Mà bây giờ, Lâm Thiên Diệc, Lam Thiên Triều đều đang ở đây! Hắn không thể động thủ được.

“Không ai đi cánh cửa Mệnh Hồn sao?”

Có người hỏi.

“Không vào được! Từ lúc mới bắt đầu đã không vào được cánh cửa Mệnh Hồn, có thể là phải đợi đủ người?”

“Đợi chút đi! Đúng rồi! Có ai lấy được đồ vật bị che dấu không? Là cái gì? Có phải cần đồ vật bị che dấu mới có thể mở cánh cửa Mệnh Hồn không?”

Có người hỏi.

Hiển nhiên là hắn đang lừa gạt mọi người, bởi vì những gì đã nói trước đây là những thứ đạt được sẽ có ích cho mọi người, rõ ràng là không thể giúp mọi người mở khóa cái gì! Hắn muốn xem thử có ai bị lừa hay không, sau đó để lộ ra đồ vật của bản thân lấy được.

Đương nhiên là không có ai nói gì rồi.

Từng người liên tục đi ra!

“Nhìn kìa, cánh cửa Mệnh Hồn mở ra rồi.”

Bọn họ nhìn cánh cửa mở ra một cách chậm rãi. Màn sương mù màu đen bùng lên.

“Đi thôi! Cuối cùng phải đi đến một bước này, đi vào thôi.”

Sau đó bọn họ liên tục đi vào!

Cho dù... những người kia đều đã muốn lùi bước không dám tiến vào cũng phải tiến vào. Bởi vì ngươi không tiến vào thì cũng không tìm được cách đi ra ngoài!

Sau khi tiến vào cánh cửa Mệnh Hồn, tất cả mọi người đều tập trung đến một chỗ.

Rốt cuộc bọn họ không còn bị tách ra.

Mà ở trong đó lại có ba cánh cửa.

Cánh cửa thứ nhất có chữ viết “cánh cửa cuối cùng” ở trên đó.

Cánh cửa thứ hai có chữ viết “cửa vào” ở trên đó.

Cánh cửa thứ ba có chữ viết “Linh Hồn Pháp Tắc” ở trên đó.

“Có ý nghĩa gì? Cánh cửa Mệnh Hồn này..... cho chúng ta ba sự lựa chọn như vậy sao?”

“Ba lựa chọn, hai cái là chết sao? Hay đây là... cơ hội cuối cùng để sống sót?”

“Cánh cửa cuối cùng có nghĩa là bài kiểm tra cuối cùng sao? Vậy tại sao cánh cửa thứ ba lại có chữ Linh Hồn Pháp Tắc? Nói một cách hợp lý thì “Linh Hồn Pháp Tắc” không nên xuất hiện ở đây. Nó phải nằm sau cánh cửa cuối cùng. Và “cửa vào”.... có nghĩa là sau khi đi vào, chúng ta có thể quay trở lại địa phương đi vào và có thể đi ra ngoài, đúng không?”

“Chắc là như vậy, hai cánh cửa “Linh Hồn Pháp Tắc” và “cánh cửa cuối cùng” này, ta phải đi cánh cửa nào mới đúng?”

Bình Luận (0)
Comment