Ứng Vô Vấn nhìn biểu cảm của Tần Lạc Phong, hắn đại khái đoán ra điều gì đó.
“Thành công rồi sao?”
“Thành công rồi!”
Tần Lạc Phong gật gật đầu.
“Ngươi chắc chắn chứ?”
Ứng Vô Vấn có chút kích động.
“Đương nhiên rồi, ta chắc chắn, chỉ sợ là bọn họ sẽ có cách giải quyết mà thôi.”
Tần Lạc Phong không chắc chắn lắm, nói.
“Không có cách gì đâu, ta khẳng định!” Ứng Vô Vấn đứng dậy, hắn cười khẩy.
“Ta cứ nghĩ Diệp Thiên Dật tài giỏi lắm, chẳng ngờ được hắn lại dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, hahaha!”
Khi nghĩ đến điều này, toàn thân Ứng Vô Vấn đều cảm thấy thật thoải mái.
“Hahaha, đúng vậy! Hắn sẽ nằm ở đây cả đời, hahaha!”
Tần Lạc Phong cũng cười lớn.
Sau đó Ứng Vô Vấn nói: “Ngươi hành động cẩn thận chứ?”
“Ứng huynh đừng lo, ta không đến mức để bản thân bị lộ đâu? Chỉ là có chút đáng tiếc.”
“Đáng tiếc điều gì?”
Ứng Vô Vấn hiếu kỳ hỏi.
“Đáng tiếc là không lấy được Huyền Thiên Thánh Khí, thực sự quá đáng tiếc, trong thập đại Huyền Thiên Thánh Khí thì Dẫn Hồn Đăng đứng thứ tư đó.”
Tần Lạc Phong thở dài.
“Không có tác dụng đâu, mặc dù Dẫn Hồn Đăng đứng thứ tư trong Huyền Thiên Thánh Khí, nhưng đối với võ giả mà nói, năng lực của Dẫn Hồn Đăng thực sự không lớn, cho dù lấy được, thực sự cũng không có quá nhiều lợi ích, năng lực của nó không lớn như ngươi tưởng tượng đâu.”
Ứng Vô Vấn nói.
Tần Lạc Phong gật gật đầu.
“Nhưng ta thực sự hiếu kỳ, rốt cuộc cô Y Thất Nguyệt là người như thế nào? Nàng có đủ khả năng lấy ra Huyền Thiên Thánh Khí hay không?”
“Mấy thứ này đều không quan trọng.”
Ứng Vô Vấn khoác áo ngoài lên, sau đó cười và nói: “Cùng ta đi uống chén rượu nào, chúng ta phải ăn mừng chứ, chuyện này từ nay sẽ không còn phải lo gì nữa!”
“Hahaha, được.”
......
“Cái gì?”
Bên học viện Võ Thần cũng nhận được thông tin này!
“Có kẻ giở trò sau lưng khiến sức mạnh của Dẫn Hồn Đăng phân tán, dẫn đến Diệp Thiên Dật không thể quay lại sao?”
Một lão giả chầm chậm đứng lên!
“Thậm chí làm cô Y Thất Nguyệt hôn mê sao!”
Một lão giả khác phẫn nộ đập bàn và đứng dậy.
“Vô pháp vô thiên! Quả là vô pháp vô thiên!”
“Viện trưởng!”
Họ nhìn về hướng viện trưởng.
Viện trưởng học viện Võ Thần có chút trầm tư.
“Có cách gì để cứu vãn không?”
Hắn nhìn về phía đám đông!
Đúng là vô pháp vô thiên, nhưng việc cấp bách nhất là tranh thủ mấy tiếng đồng hồ này, xem có cách nào khắc phục không.
“Haizzz.”
Họ đồng loạt thở dài.
“Thực sự không có, thực sự không có cách nào khắc phục được, trừ khi có người biết cách, nhưng.... không còn đủ thời gian nữa đâu, chỉ còn ba tiếng nữa là tròn một tháng, sau một tháng, đến thần tiên cũng không thể cứu được.”
“Đi thông báo cho Yêu Hậu của Yêu Tâm Phong, học viện Võ Thần có trách nhiệm rất lớn đối với chuyện này, cho dù có như thế nào cũng phải tận dụng thời gian xem Yêu Hậu có cách gì hay không?”
“Vâng!”
......
Yêu Tâm Phong.
“Sư tôn, sao vậy?”
Tinh Bảo Bảo vừa mới xuất quan, nhìn bộ dạng Yêu Hậu như có tâm sự, nàng đi đến bên cạnh Yêu Hậu ân cần hỏi thăm.
“Không sao, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, sư tôn.”
Tinh Bảo Bảo cắn môi.
“Có chuyện gì vậy?”
Yêu Hậu nhìn Tinh Bảo Bảo.
Tinh Bảo Bảo cúi đầu, do dự nói: “Đồ nhi muốn xin nghỉ mấy ngày, muốn xuống núi, đi tìm…. anh Thiên Dật.”
Yêu Hậu xoay người, nhàn nhạt nói: “Giờ không cần vội, hơn nữa gần đây hắn cũng rất bận, giờ phút quan trọng, ngàn lần không được vì tình yêu nam nữ mà tạo nên tổn thất không thể thu hồi.”
“Ạ.... vâng! Ta hiểu rồi, đệ tử xin cáo lui.”
Tinh Bảo Bảo có chút thất vọng rời đi.
Trong lòng Yêu Hậu thầm thở dài.
Một lúc sau, trước mắt nàng xuất hiện một cảnh tượng!
“Sư thúc tổ!”
Yêu Hậu hành lễ.
Đó là một lão giả! Một lão giả có cốt cách thần tiên.
“Chuyện mà ngươi hỏi trước mắt chưa có cách giải quyết.”
Yêu Hậu cau mày!
“Vậy nếu nhờ vào Dẫn Hồn Đăng mới có thể vào lại Minh Giới, thì khi tìm được hắn, ta có thể mang hắn quay lại hay không?”
“Không thể.”
“Ta hiểu rồi.”
Yêu Hậu hành lễ.
“Là phúc không phải họa, nếu là họa thì không trốn được! Có thể hàng chục năm, hàng trăm năm, hàng nghìn năm nữa, hắn có thể quay trở lại thì sao?”
Lão giả nói xong rồi biến mất.
Yêu Hậu ngồi xuống, rót cho bản thân một ly trà, nhìn núi sông ở nơi xa.
.....
Một bên khác, Võ Thần Bát Viện.
“Sao rồi?”
Y Thất Nguyệt nhìn thấy viện trưởng đích thân đến đây, nhanh chóng đứng dậy hỏi.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy nét mặt Y Thất Nguyệt như vậy.
Nàng của trước đây nếu gặp phải bất kỳ chuyện gì đều có thể cười cho qua, hờ hững cho qua, nhưng nàng của hiện tại, dường như tinh thần phấn chấn trước đây trở nên sa sút.
Đúng vậy, nàng có vẻ rất áy náy.
Cho dù có nói như thế nào thì đều là lỗi của nàng!
Cho dù nàng làm tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể gạt bỏ được sự áy náy này!
Nếu nàng không gọi đồ ăn bên ngoài thì chắc chuyện này sẽ không xảy ra?
Tại sao chỉ còn vài tiếng nữa thôi mà nàng cũng không kiểm soát được cái miệng của mình chứ?
Cho nên, đó là lỗi của nàng!
Mọi người, bao gồm cả Diệp Thiên Dật đều giao tính mạng của bản thân cho nàng, trốn tại đây, nàng đã phụ lòng Diệp Thiên Dật, phụ lòng tin của mọi người!
Đó là lỗi của nàng!
Hiện tại nàng chỉ hy vọng có một chút khả năng nào đó để cứu vãn chuyện này.
Viện trưởng học viện Võ Thần lắc đầu.
“Ta đã liên hệ với Yêu Hậu, bên đó cũng hết cách.”
Rầm rầm - -
Một tia hy vọng cuối cùng cũng không có!
Nếu ngay cả Yêu Hậu mà cũng không còn cách nào, thì thật sự hết cách rồi!
Vì nếu Yêu Hậu không biết thì chắc chắn nàng sẽ đi hỏi những người mạnh hơn.
Vậy nếu bọn họ cũng không biết, có lẽ điều này thực sự sẽ không tồn tại!
“Đừng có trách móc bản thân nữa, nói thật, chẳng có ai ngờ được học viện Võ Thần lại có người to gan như vậy! Cũng là do học viện Võ Thần chưa làm tròn bổn phận!”
Viện trưởng học viện Võ Thần an ủi mọi người.
“Ta đi nói chuyện với Bạch Hàn Tuyết chút đã.”
Y Thất Nguyệt đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Chuyện này cũng không thể giấu được, đó là việc của nàng, cứ để nàng làm những gì mình muốn đi!
Nàng phải tự thân nói rõ ràng chuyện này với Bạch Hàn Tuyết.
Nhưng bên ngoài vẫn chưa biết trong này có chuyện gì xảy ra.
Bạch Hàn Tuyết đang tu luyện ở 36 phong, rất nhanh Y Thất Nguyệt đã lên đến.
“Cô Y Thất Nguyệt!”
Bạch Hàn Tuyết nhìn thấy Y Thất Nguyệt đến, vội vàng đi đến hành lễ.
“Ừm.”
Y Thất Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng không biết phải mở lời như thế nào.
“Cô Y Thất Nguyệt, sao vậy?”
Bạch Hàn Tuyết vừa rót cho Y Thất Nguyệt ly trà vừa ngạc nhiên hỏi.
Dường như tâm trạng của nàng không được tốt, Bạch Hàn Tuyết từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy bộ dạng Y Thất Nguyệt như vậy.
Y Thất Nguyệt cúi đầu, rồi hít một hơi thật sâu nhìn Bạch Hàn Tuyết.
“Diệp Thiên Dật xảy ra chuyện rồi.”
Lạch cạch - -
Bạch Hàn Tuyết trực tiếp làm đổ trà vào tay.
“Sao vậy?”
Bạch Hàn Tuyết khẽ hỏi một câu.
“Là lỗi của ta!”
Y Thất Nguyệt nói.
Bạch Hàn Tuyết lắc đầu, nở nụ cười.
“Không sao đâu, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ta tin hắn.”
Y Thất Nguyệt kinh ngạc nhìn Bạch Hàn Tuyết.
“Cô Y Thất Nguyệt, ta đi nghỉ đây.”
Bạch Hàn Tuyết mỉm cười sau đó rời đi, để lại cho Y Thất Nguyệt bóng lưng.
“Tại sao lại không thể quay lại được chứ, hắn là Diệp Thiên Dật đó... Hắn làm sao có thể không quay lại được chứ...”
Bạch Hàn Tuyết vừa đi vừa tự lẩm bẩm.
Nước mắt lặng lẽ rơi.