Thật ra...
Một khắc này, mọi người đều rất muốn cười phá lên.
Thật sự, chuyện này làm cho người khác rất đỗi buồn cười.
Cười bản thân cũng được, cười tất cả cũng phải, chính là buồn cười.
Nhưng mà cười nhiều nhất chính là Hoàng Thiên Bác!
Hắn tự cho rằng đã có được Linh Hồn Pháp Tắc rồi, hắn tự cho rằng có thể thống trị Minh Giới rồi, không ngờ rằng, tất cả đều là ảo giác, tất cả đều tan thành mây khói.
Hoá ra, bọn họ chém giết lâu như thế, đều chỉ là một phân thân của Diệp Thiên Dật.
“Ha ha ha, Hoàng tông chủ, ý nghĩ thống trị Minh Giới của ngươi đã biến mất rồi, ha ha ha—”
Lam Thiên Triều cười nói.
Hoàng Thiên Bác sắc mặt u ám.
“Phải rồi, lý tưởng của Hoàng tông chủ thật sự to lớn, nhưng mà, xem ra nếu như muốn thực hiện lý tưởng, vẫn cần phải nỗ lực rất nhiều, lần này có lẽ là không được rồi.”
Lại thêm một cường giả chế giễu nói.
Vốn dĩ là chẳng có gì, mọi người chính là hả hê trên nỗi đau của người khác, bởi vì bọn họ chẳng có được Linh Hồn Pháp Tắc, đương nhiên cũng không tình nguyện nhìn người khác có được!
Mà hiện tại, người khác lại cũng chẳng có được!
Mà Hoàng Thiên Bác trước khi giành được hắn đã buông những lời làm tất cả mọi người đều cảm thấy khó chịu!
Bây giờ thì hả hê rồi!
“Câm miệng!”
Hoàng Thiên Bác bực bội quát một tiếng.
Phụt- -
Sau đó hắn ộc ra một ngụm đầy máu tươi, cả cơ thể ngã về phía trước, trực tiếp quỳ trên đất, không ngừng phun ra máu tươi.
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
Tất cả đều kinh ngạc đến thất sắc.
“Diệp Thiên Dật, bản tôn và ngươi, thề không đội trời chung!”
Hoàng Thiên Bác phẫn nộ gầm lên một tiếng, giống như đang dùng hết toàn bộ khí lực của bản thân.
Aau đó...
Phụt—
Lại thêm một ngụm máu tươi trào ra, Hoàng Thiên Bác trực tiếp ngất đi.
“Tông chủ!”
“Nhanh! Hủy bỏ phong toả không gian! Nhanh!”
Sau đó người của Thiên Hoàng cung nhanh chóng rút lui!
Những người khác cũng lần lượt ra về.
Bị đùa giỡn đến quay vòng vòng.
Bọn họ cũng chẳng làm gì được!
Nhưng nếu có ai đó để so sánh, trong lòng bọn họ cũng thoải mái nhiều hơn rồi!
Đặc biệt là khi nhìn vào Hoàng Thiên Bác đó...
“Hoàng Thiên Bác là bị tức giận công tâm rồi đúng không?”
“Xem ra đúng là thế thật, vốn tưởng rằng sắp có được Linh Hồn Pháp Tắc rồi, không ngờ lại bị đùa giỡn đến quay vòng vòng.”
“Quan trọng là, cùng một thủ thuật, Hoàng Thiên Bác lại bị lừa tới hai lần, hắn không tức tới ói máu mới là lạ.”
“Diệp Thiên Dật đấy, có thể thật sự không phải là người phàm nha.”
“...”
Một bên khác, Diệp Thiên Dật cùng với Thượng Quan Vũ sớm đã tới được một thành phố trên Cửu Trọng Thiên và đang dạo phố.
Bọn họ đã đến một khu mua sắm để ăn cá nướng.
“Thượng Quan Tướng quân cũng là vì chuyện của Linh Hồn Pháp Tắc mà tới Cửu Trọng Thiên sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ùm, vừa hay đã tinh luyện xong Huyết Thần Thạch mà Diệp huynh tặng, có được không ít đột phá, lúc ra ngoài lại nghe được tin tức này, vì thế nên mới lên đây.”
Thượng Quan Vũ ăn một miếng cá rồi nói.
“Quả nhiên Thượng Quan Tướng quân vẫn là đi con đường này!”
Diệp Thiên Dật nói.
Hắn thật sự hy vọng Thượng Quan Vũ đi con đường này!
Lực chiến đấu của cô gái này, ngoài sức tưởng tượng rất nhiều!
“Diệp huynh cũng đừng gọi ta như thế, ta đã không còn là Tướng quân nữa rồi!”
Thượng Quan Vũ cười cười lắc đầu nói.
“Ngươi nói đúng, sau khi làm xong mọi chuyện, Đế quốc Lâm Phong chiếm được Đế quốc Thần Phong chỉ là chuyện trong nay mai, tiếp sau đấy ta cũng không cần thay Đế quốc Lâm Phong tiếp tục chiến đấu với các đế quốc khác nữa, như thế, đấy cũng không phải là hoà bình mà ta mong muốn.”
Thượng Quan Vũ nói một câu này.
Diệp Thiên Dật gật đâu.
Sau đó Thượng Quan Vũ nói với Diệp Thiên Dật: “Ta rất hiếu kỳ, ở trong không gian đấy, ngươi chọn đến nơi nào để lấy Linh Hồn Pháp Tắc?”
Linh Hồn Pháp Tắc, Thượng Quan Vũ không cần, nếu như có thể là của nàng, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu đã không phải của nàng, nàng sẽ không nói là tìm đủ mọi cách, đi nghĩ một vài âm mưu quỷ kế để có được!
Nàng hỏi chỉ đơn thuần là vì cảm thấy tò mò thôi.
Diệp Thiên Dật nói: “Chính là con sói đấy.”
Thượng Quan Vũ đang gắp thức ăn cũng phải dừng lại.
“Hoá ra là như thế.”
Nàng đột nhiên hiểu ra!
Nàng rất thông minh, khi mà Diệp Thiên Dật nói ra đáp án, rất nhiều thứ không cần phải giải thích nhiều nữa, nàng đã hiểu rõ tất cả rồi.
“Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Trước tiên ở Cửu Trọng Thiên nâng cao tu vi, ngoại trừ việc nâng cao tu vi, ta cũng chưa nghĩ ra cụ thể việc gì cần làm, ngươi thì sao?”
Thượng Quan Vũ hỏi.
“Ta thì...”
Diệp Thiên Dật nhún nhún vai.
“Nên trở về rồi.”
“Đi đâu?”
“Đến nới vốn dĩ nên đến.”
Lời của Diệp Thiên Dật kiến Thượng Quan Vũ cảm thấy rất khó hiểu.
Những khả năng mà nàng có thể nghĩ tới chính là, Diệp Thiên Dật có thể muốn trở về nhà, hoặc là nơi nào đó đã hứa với với tổ tiên, tiền bối hay với người nào đó là nhất định sẽ đến.
“Giữ liên lạc nha.”
Thượng Quan Vũ nói một câu, sau đó cuối đầu ăn thức ăn.
Giữ liên lạc?
Diệp Thiên Dật thở dài kèm theo nụ cười.
Minh Giới này, về cơ bản sợ là rất khó để quay lại?
Trừ khi, với sự trợ giúp của Dẫn Hồn Đăng, trở về theo cách cũ.
Nghĩ như thế, hình như cũng không phải là không thể, chỉ là phiền Y Thất Nguyệt thêm một chút.
Cũng không biết Dẫn Hồn Đăng này rốt cuộc là Thất Y Nguyệt mượn ở đâu, hay vỗn dĩ là của nàng.
Khó nói.
Nhưng mà nếu như có thể, hắn có thể thử!
Ngay cả khi tần số không cao, mỗi tháng đến một ngày cũng có thể chứ?
Sau đó hắn có thể dùng hệ thống để quay về.
Hình như cũng không có vấn đề gì.
“Có gì cần giúp đỡ không, lúc đến Minh Thần điện, ta có thể đi nói một tiếng.”
“Minh Thần điện sao?”
Không biết làm thế nào hắn và Minh Thần điện lại có quan hệ rồi.
“Cha mẹ ruột của Nhược Nhược là tông chủ chủ của Minh Thần điện, ít nhất thì ngươi cũng giúp đỡ Nhược Nhược nhiều như thế, mà Lâm tiền bối lại là người vô cùng trọng cảm tình, bọn họ nhất định sẽ giúp ngươi thôi!”
Thượng Quan Vũ: “...”
“Thật không ngờ cha mẹ ruột của Nhược Nhược lại là...”
Những chuyện khác nàng không hề để ý, mà lại càng thêm để ý chuyện này.
Với chuyện giúp đỡ cái gì, nàng cũng chẳng cần thiết.
Một người ăn no thì cả nhà chẳng đói, nàng chính là một mình trong cái thế giới loài người này, thật ra như thế lại càng thêm nhẹ nhàng và thoải mái.
Quan trọng nhất là, nàng có đủ thực lực.
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Vậy thì tốt cho nàng rồi.” Thượng Quan Vũ nói.
“Đúng thế, ta cũng yên tâm rồi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật vươn vai một cái.
“Còn người, ngươi hiện tại trở thành mục tiêu công kích của cả Minh Giới này rồi, tất cả mọi người đều xem ngươi là kẻ cần phải tiêu diệt, ngươi chỉ có thể lẫn trốn mà thôi.”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu: “Chuyện này thì ngươi yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ùm! Có cơ hội thì chúng ta cọ xát học hỏi một chút nha!”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Được thôi, ngươi nhớ nhường ta một chút nha.”
“Nói đùa rồi!”
Diệp Thiên Dật rất tán thường nàng.
Nàng có một loại mị lực đặc biệt!
Đương nhiên không đơn giản chỉ là bề ngoài, thật sự là có mị lực! Sự quyến rũ nằm trong tính cách!
Thật đáng tiếc.
Nếu như Thượng Quan Vũ cũng ở bên ngoài, thì thật sự rất tốt rồi.
Còn có Lâm Nhược Nhược.
Thật ra thì hắn cũng có chút không nỡ.
Nhưng may mắn là cũng không có nhiều trói buộc!
Ăn xong bữa cơm, Diệp Thiên Dật và Thượng Quan Vũ mỗi người một ngả, nàng nói nàng muốn đi du lịch vòng quanh, bốn biển làm nhà, đi đến đâu thì đến đây!
Đã sống nhiều năm rồi, nàng thầm chí còn chẳng thể đàng hoàng đi ngắm phong cảnh trên thế gian này.
Mà Diệp Thiên Dật lại lẳng lặng đi tới Minh Thần điện.