Giờ Y Thất Nguyệt lo lắng nhất không phải là Hoàng Mạn Đình có che giấu điều gì hay không.
Mà điều Y Thất Nguyệt đang lo là, có khi nào Hoàng Mạn Đình không phải người bỏ thuốc.
Nàng đã lo lắng chuyện này.
Không ngờ, Diệp Thiên Dật...
Cuối cùng vẫn phải dựa vào hắn để phá án.
Phục thật!
Cũng thật là trùng hợp.
Được cái hắn đúng là đẹp trai thực sự.
“Cô Y Thất Nguyệt, có phải... Diệp Thiên Dật nói gì với người không? Hắn... chắc không phải...... hắn nói... hắn có hứng thú với ta hoặc là...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Mạn Đình đỏ lên, nói: “Hoặc là nói... hắn muốn có cách liên lạc với ta, nên bảo người qua đây hỏi ư?”
Nghĩ tới đây, cả người nàng rất ngại ngùng.
“À... gần như vậy.”
Y Thất Nguyệt uống một ngụm trà.
“Oa! Thật sao?”
“Trước đây hắn nói rất yêu thích ngươi, nhưng không hề bảo ta làm vậy, ta thấy tình cảm hắn dành cho ngươi khá tốt, cho nên mới qua đây hỏi ngươi.”
“Thật ư, có đúng vậy không?”
Hoàng Mạn Đình vô cùng xúc động.
“Ta ta ta... ta đương nhiên rất thích hắn, ngưỡng mộ hắn, thích hắn muốn chết! Thật đó! Thật đó!”
Hoàng Mạn Đình vui mừng nắm lấy tay Y Thất Nguyệt.
“Nhẹ chút nào.”
Y Thất Nguyệt bị nàng nắm khá đau.
“Ồ ồ ồ, xin lỗi, xin lỗi, thất lễ rồi.”
Hoàng Mạn Đình xấu hổ cười, sau đó xin lỗi.
“Cô Y Thất Nguyệt, phiền người nói với Diệp Thiên Dật một tiếng, ta đồng ý, bảo ta làm gì cũng được, cho dù chỉ làm một người hầu cho Diệp Thiên Dật ta cũng sẵn lòng, thật đó.”
Y Thất Nguyệt:???
Á đù?
Ghê vậy??
“Khụ khụ--”
Y Thất Nguyệt lúng túng ho một tiếng.
Ngươi khoác lác xong rồi chứ?
Ngươi đúng là ba hoa.
Vì vậy, nếu là Hoàng Mạn Đình thích hắn đến thế, Y Thất Nguyệt sẽ biết, nàng không thể hại Diệp Thiên Dật!
Cho nên, nàng cũng không biết rõ chân tướng.
Tuy nhiên, Y Thất Nguyệt vốn dĩ không nghĩ sẽ tìm được sự thật từ chỗ nàng, bởi vì Y Thất Nguyệt biết điều đó là không thể!
Nhưng giờ đã có manh mối, có thể liên kết chúng lại!
Nếu Hoàng Mạn Đình bỏ thuốc, thì thật sự sẽ kết nối được.
Sau đó, từ từ tìm!
Nàng tin rằng, nếu tìm được đến bước này, thì có thể vén ra lớp màn phía sau.
“Ừ, không vấn đề, chuyện nhỏ ấy mà, ta cho ngươi QQ của hắn trước nhé?”
Y Thất Nguyệt hỏi.
“Vâng vâng, được ạ.”
Hoàng Mạn Đình nhanh chóng lấy đồng hồ công năng ra.
“Ngươi kết bạn đi, lúc hắn thấy sẽ đồng ý.”
“Vâng vâng!”
“Phải rồi, ngươi nhớ chú thích tên ngươi là Hoàng Mạn Đình, hắn sẽ biết.”
“Cảm ơn cô Y Thất Nguyệt, thật sự cảm ơn.”
Hoàng Mạn Đình liên tục nói.
“Không có gì, à, ta có điện thoại, ta đi nghe đã.”
“Dạ dạ, được ạ!”
Sau đó Y Thất Nguyệt giả vờ ra ngoài nghe điện thoại, cách nàng không xa lắm.
“Cái gì?”
Y Thất Nguyệt làm giả vẻ bị sốc và hét lên.
“Cô Y Thất Nguyệt, xảy ra chuyện gì à?”
Y Thất Nguyệt tắt máy.
“Không hay rồi, Diệp Thiên Dật có chuyện rồi!”
“Sao cơ? Anh Thiên Dật sao vậy? Cô Y Thất Nguyệt, anh Thiên Dật bị sao?”
Nàng rất sốt ruột!
“Là thế này, ta đến đây để điều tra chuyện trưa hôm đó ai đã phóng thích linh lực, mà thực ra chuyện đó có liên quan tới Diệp Thiên Dật.”
Y Thất Nguyệt nói.
“Hả?”
Trong lòng Hoàng Mạn Đình lộp bộp một tiếng.
Chắc không phải...
Không phải đối tượng mà người trên web kia bảo nàng bỏ thuốc là... Diệp Thiên Dật chứ?
Trời ơi!
Sao nàng có thể... sao nàng có thể.
Sau đó Y Thất Nguyệt nói: “Lúc đó bổn tiên nữ đang hộ pháp cho Diệp Thiên Dật, gọi đồ mang đi, mệt nên đã ăn một chút rồi chuẩn bị tiếp tục, ai biết được có người bỏ thuốc mê vào trong đồ ăn, sau đó vì ta ngất đi, nên không ai trợ giúp Diệp Thiên Dật dẫn dắt sức mạnh nữa, điều đó làm cho Diệp Thiên Dật bị thương và gặp phản phệ.”
“Hả?”
Hoàng Mạn Đình sắp khóc.
Trách nàng, đều tại nàng!
Cho dù thuốc này không nhằm vào Diệp Thiên Dật, mà nhằm vào cô Y Thất Nguyệt, thì đó cũng là vì nàng bỏ thuốc, nên mới gián tiếp làm Diệp Thiên Dật bị thương và gặp phản phệ.
Tất cả đều là lỗi của nàng!
Y Thất Nguyệt thấy biểu cảm của nàng, thì thừa thắng xông lên, nói: “Vừa rồi nhận được cuộc điện thoại nói vết thương của Diệp Thiên Dật trở nặng, nhưng không sao, không nguy hiểm đến tính mạng, hừm, chỉ hơi đau lòng thôi.”
Y Thất Nguyệt thở dài, rồi nói tiếp: “Cũng không biết khi đó ai đã bỏ thuốc hại hắn, nếu không có sự việc này, Diệp Thiên Dật đã không xảy ra chuyện, là vấn đề của ta, là ta qua bất cẩn rồi!”
“Không! Cô Y Thất Nguyệt, đó không phải lỗi của người!”
Hoang Man Đình đứng dậy nhìn Y Thất Nguyệt và vội vàng nói.
“Là vấn đề của bổn tiên nữ, sao lại không phải lỗi của ta chứ? Nếu như ta không có chuyện, thì Diệp Thiên Dật cũng đâu bị thương, cho nên, là giáo viên của Diệp Thiên Dật, ta mới đến điều tra chuyện này.”
Hoàng Mạn Đình cắn môi nói: “Cô Y Thất Nguyệt, thật sự không phải lỗi của người đâu, là ta! Là lỗi của ta, tất cả là tại ta! Là ta hại nên mới hại anh Thiên Dật bị thương.”
Nói xong nàng lau nước mắt.
“Hu hu hu... xin lỗi, ta sai rồi! Là ta hại anh Thiên Dật... Anh Thiên Dật, xin lỗi, thật sự xin lỗi, hu hu hu...”
Nàng vô cùng buồn bã khóc.
Y Thất Nguyệt: “...”
Vì thế...
Thuốc...
Y Thất Nguyệt nhìn Hoàng Mạn Đình nói: “Thuốc, là do ngươi bỏ?”
Hoàng Mạn Đình lau nước mắt và gật đầu: “Vâng, là ta bỏ, xin lỗi, là ta hại anh Thiên Dật, thực sự xin lỗi.”
“Ngồi, mau ngồi đi.”
“Cô Y Thất Nguyệt, ta phải đi tìm anh Thiên Dật để xin lỗi, ta cũng phải xin lỗi người nữa.”
“Khoan hẵng xin lỗi, trước tiên ngươi nói cho ta biết, ai bảo ngươi làm vậy.”
Sau đó Y Thất Nguyệt hỏi.
Hoàng Mạn Đình không quan trọng, thuốc là do nàng bỏ, nhưng nàng hoàn toàn bị lợi dụng.
Thù lao gì đó có hay không không quan trọng, quan trọng là có người mượn tay nàng làm chuyện này!
Kẻ đó mới là mấu chốt!
“Cô Y Thất Nguyệt, ta cũng không biết.”
“Ngươi hãy kể chi tiết chuyện này cho ta nghe.”
“Vâng!”
Nàng lau nước mắt, rồi nói với Y Thất Nguyệt: “Là một trang web, ta vô tình biết đến trang web này, trên đó có phát một nhiệm vụ, nhiệm vụ bảo ta chờ thông báo, dùng thuộc tính không gian bỏ thuốc vào lúc đồ ăn đang nấu tại thời điểm nhất định!”
Gần giống với những gì Y Thất Nguyệt nghĩ!
“Web gì? Ai đưa cho ngươi?”
Hoàng Mạn Đình lắc đầu: “Ta không nhớ rõ nữa, hình như là ta vô tình nhặt được một tấm thẻ có viết gì đó ở học viện, ta cũng xem thử, không ngờ là thật, ta còn chưa làm nhiệm vụ, chỉ cần nhận lời là có được mội phần thù lao rồi, ta mới nghĩ đó là thật.”
“Đưa địa chỉ web cho ta!”
Hoàng Mạn Đình gật đầu.
Y Thất Nguyệt nhập nó rồi vào trang web.
Đóng rồi!
Web này đã bị đóng.
“Trước đó còn bình thường mà.”
Hoàng Mạn Đình nhìn màn hình nói.
Nàng thật sự không biết.
Y Thất Nguyệt trầm ngâm.