Y Thất Nguyệt lú luôn.
Diệp Thiên Dật... trở lại rồi?
Hắn... làm sao trở lại được?
Sao làm được điều đó thế?
“Cô... cô Trương, ngươi không lừa ta chứ?”
Y Thất Nguyệt ngơ ngác hỏi.
“Đâu có, giờ hắn đang ở đây này, chỉ là linh hồn vẫn chưa nhập vào thể xác thôi, cho nên không nghe được ngươi nói chuyện, hay là cô Y Thất Nguyệt qua đây xem thử đi?”
“À... à... được, giờ ta qua đó! Đừng tắt, giữ máy đấy.”
Y Thất Nguyệt sợ tắt rồi, đến khi gọi lại thì tất cả chỉ là giả.
“Diệp Thiên Dật trở lại rồi ư?”
Đương nhiên viện trưởng cũng nghe thấy nội dung cuộc gọi.
“Ừm, ta phải mau chóng đi xem xem là chuyện gì.”
Y Thất Nguyệt hơi lơ ngơ.
“Ừ, mau đi đi, có tin gì nhớ báo cho ta.”
“Vâng!”
Sau đó Y Thất Nguyệt vội vã đến tiểu thế giới của Võ Thần Bát Viện.
Diệp Thiên Dật vẫn nằm đó.
Một nữ giáo viên xinh đẹp đang đứng đó, trước mặt nàng là linh hồn Diệp Thiên Dật.
Sau đó Diệp Thiên Dật mỉm cười và vẫy tay chào Y Thất Nguyệt.
Y Thất Nguyệt:???
Đúng thế!
Rất ngớ ngẩn.
Mấu chốt là, Diệp Thiên Dật này, dáng vẻ ti tiện này, mẹ kiếp, chính là hắn.
“Đợi đã.”
Diệp Thiên Dật nhanh chóng lấy Dẫn Hồn Đăng ra!
Tiếp theo giúp Diệp Thiên Dật nhập hồn vào cơ thể.
Một lúc sau...
Diệp Thiên Dật nằm dưới đất mở mắt ra.
“y ya.”
Rắc rắc tắc—
Diệp Thiên Dật cố gắng giãn gân cốt của mình ra, và phát ra tiếng răng rắc.
“Sảng khoái quá!”
Diệp Thiên Dật phát ra âm thanh dễ chịu.
Y Thất Nguyệt ở bên cạnh nhìn mà ngớ người.
Cảm thấy bản thân không phải đang nằm mơ.
Sau đó nàng véo nhẹ mình một cái.
Ui da—
Đau.
“Này, làm gì đấy?”
Diệp Thiên Dật đến trước mặt Y Thất Nguyệt và xua tay.
Y Thất Nguyệt đưa tay ra nắm lấy cổ tay Diệp Thiên Dật.
“Này, làm gì vậy.”
“Sao ngươi trở về được?”
Y Thất Nguyệt hỏi.
“À... ta tự có diệu kế, thật ngại quá, khiến mọi người lo lắng rồi, lúc đó ta đang trong trạng thái minh tưởng nên không thoát ra được.”
Y Thất Nguyệt: “...”
“Không, là có người hại ngươi.”
Diệp Thiên Dật nheo mày.
Thực ra hắn cũng nghĩ tới điều này.
“Ta biết rồi.”
“Ta đang điều tra.”
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Hả?”
Y Thất Nguyệt thắc mắc nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật châm điếu thuốc, rồi sung sướng hít một hơi, cười: “Tra được thì tra, không thì thôi, không sao cả.”
Bởi vì thực ra trong lòng Diệp Thiên Dật hiểu, có lẽ hắn đã biết là ai làm, dẫu sao cũng chỉ là mấy người như vậy, với Diệp Thiên Dật mà nói, thật sự không có gì to tát.
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Không sao, trong lòng ta hiểu rõ.”
“Nhưng phải tìm hiểu thì bổn tiên nữ vẫn sẽ làm.”
Diệp Thiên Dật: “Được, hiện giờ tình hình ở đây như thế nào?”
“Không có gì, thu thập vân tay, giờ một trăm linh tám người đứng đầu chuẩn bị đến Trấn Yêu tháp, ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Y Thất Nguyệt nói.
“Thôi! Ta đã nằm đây nhiều tháng rồi, nếu ta không động đậy thì người ta sắp phế đến nơi rồi, không được, ta phải đi.”
“Ngươi ổn chứ?”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Đương nhiên không sao rồi, ta phải lộ diện, để mấy người đó vui vẻ.”
Một nụ cười đểu xuất hiện trên khoé miệng Diệp Thiên Dật.
“Vậy ngươi mau nói với Bạch Hàn Tuyết một tiếng đi.”
“Ừm!”
Bên kia...
Giọng nói cởi mở của Diệp Thiên Dật truyền đến từ nhóm người!
“Các chị em, ta về rồi đây!”
Tất cả mọi người gần như không biết bên chỗ Diệp Thiên Dật xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ biết Diệp Thiên Dật đã đến Minh Giới.
Rất nhiều chi tiết vẫn chưa rõ ràng!
Cho nên sau khi Diệp Thiên Dật trở lại, đương nhiên là bọn họ vui rồi!
Thế nhưng, Bạch Hàn Tuyết không dám tin.
Mặc dù... nàng nói nàng tin Diệp Thiên Dật sẽ quay về, nhưng lúc đứng trước sự thật, cảm xúc trong lòng nàng không cách nào diễn tả được.
Bạch Hàn Tuyết lập tức chạy ra ngoài.
Nàng ngã nhào vào lòng Diệp Thiên Dật.
“Ai ya, ta nói này Bạch Hàn Tuyết, nàng đụng chết ta rồi.”
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa ôm nàng lại.
Bạch Hàn Tuyết cố gắng đấm vào ngực Diệp Thiên Dật mấy lần.
“Nhẹ thôi, nhẹ thôi.”
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa nói.
Hai mắt Bạch Hàn Tuyết đỏ hoe.
“Đồ khốn nạn! Sao lần nào ngươi cũng có chuyện thế.”
Bạch Hàn Tuyết rất tức giận.
“Ta sai rồi, ngoan, cục cưng.”
Diệp Thiên Dật ôm Bạch Hàn Tuyết, cười hạnh phúc.
Tất nhiên Bạch Hàn Tuyết không tức giận, mà nàng khó chịu.
Lo lắng.
Giận này không phải giận thật.
Trong lòng Diệp Thiên Dật vô cùng áy náy.
“Được rồi Tiểu Hàn Tuyết, giờ không phải ta đã khoẻ rồi ư.”
Bạch Hàn Tuyết lặng lẽ lau nước mắt.
“Từ nay ta thề!”
Diệp Thiên Dật giơ tay lên.
Bạch Hàn Tuyết lườm Diệp Thiên Dật.
Nàng biết những từ nào sẽ bắn ra từ miệng Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật thấy biểu cảm của Bạch Hàn Tuyết, hậm hực cười.
“Ta thề, chắc chắn không để nàng lo lắng nữa.”
“Đi chết đi.”
Bạch Hàn Tuyết đẩy Diệp Thiên Dật ra.
Tên này nói chuyện không thể tin được.
“Sao lại bảo ta đi chết chứ.”
Diệp Thiên Dật lại ôm nàng mà không biết xấu hổ.
“Dẫu sao thì lần nào nói chuyện ngươi cũng đâu giữ lời.”
“Lần này nhất định giữ lời!”
Diệp Thiên Dật thề thốt.
“Được thôi.”
Bạch Hàn Tuyết đổi sang ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Thiên Dật.
Sau đó nàng sắp xếp quần áo cho Diệp Thiên Dật, nói: “Đây là quá trình rèn luyện của bản thân ngươi, ta cũng không có tư cách xen vào, ngươi chỉ cần biết, ngươi không được xảy ra chuyện gì, đằng sau còn rất nhiều người không thể sống thiếu ngươi.”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng.
“A….”
Sau đó Diệp Thiên Dật cố gắng ôm nàng vào lòng và hôn nàng một cái.
Người xung quanh rất nhiều.
Bọn họ đều thấy được cảnh này!
“Khỉ thật! Có cần phải thế không, Diệp Thiên Dật có cần thể hiện ra vậy không? Không phải chỉ không gặp một tháng thôi sao? Hai người không đến mức hôn hít giữ chốn đông người thế chứ? Ôi ôi ôi!! Các ngươi về phòng không được à? Về phòng còn có thể làm thứ khác nữa.”
“Hu hu! Ngược chết đám ế tụi ta rồi, chết mất thôi! Ta chết mất!”
“Ư ư ư... cũng muốn được anh Thiên Dật hôn như vậy quá đi.”
“...”
Y Thất Nguyệt đứng phía sau chứng kiến cảnh tượng này.
“Cái gì đây!”
Nàng vỗ trán.
Quả nhiên vẫn tiện như vậy.
Bên cạnh, có mấy người đi qua.
“Diệp Thiên Dật?”
Đôi mắt đẹp của Tiêu Tích Linh thấy Diệp Thiên Dật đang hôn môi ở đó.
Nàng ngẩn người.
Nàng còn dụi mắt, đúng là mình không nhìn nhầm!
Thật sự là Diệp Thiên Dật!
Lúc đó, nàng không biết mình đang cảm thấy gì nữa.
Ngược lại, hình như hơi... vui thì phải?
“Mẹ kiếp! Diệp ca!”
Ngô Nhất và Gia Cát Văn đi qua cũng thấy cảnh này, Ngô Nhất hét lên muốn xông đến đó nhưng bị Gia Cát Văn ngăn lại.
“Người ta ở đó ân ái, người muốn đến đó chen ngang à?”
Gia Cát Văn khẽ cười và nói.
“Hả...”
Ngô Nhất gãi đầu, rồi ngại ngùng cười.
Gia Cát Văn nhìn Diệp Thiên Dật.
Quả nhiên!
Diệp Thiên Dật này không đơn giản!