Bên ngoài.
Diệp Thiên Dật đưa Đoan Mộc Tiểu Tiểu tới vệ đường.
“Đói rồi phải không, muốn ăn gì?”
Diệp Thiên Dật vác Đoan Mộc Tiểu Tiểu trên.
Đoan Mộc Tiểu Tiểu đang ngồi trên vai Diệp Thiên Dật.
Nỗi buồn của con bé biến mất hoàn toàn.
Diệp Thiên Dật đã báo tin cho Đoan Mộc Huyên, nàng khóc vì sung sướng.
“Muốn ăn…… đùi gà rán, loại siêu cay ấy, và còn…… hamburger nữa.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu ngồi trên vai Diệp Thiên Dật lắc lư nói.
“Được.”
Diệp Thiên Dật cười, hắn phóng thích phép tạo hóa, sau đó đưa cho Đoan Mộc Tiểu Tiểu những thứ mà con bé muốn ăn.
“Wowww!”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu reo lên vì bất ngờ.
“Anh Thiên Dật thật sự có ư.”
Con bé ngưỡng mộ Diệp Thiên Dật muốn chết luôn.
Diệp Thiên Dật cười: “Ăn đi.”
“Vâng vâng vâng.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu ăn như hổ đói.
“À… Anh Thiên Dật, tại sao anh Thiên Dật lại muốn tha cho lão già xấu xa kia?”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu tò mò hỏi.
“Hắn á……”
Diệp Thiên Dật cười nhạt, rồi nói: “Hắn không sống nổi đâu.”
Một trong những tác dụng của Chí Trăn Chi Phong là vết thương nó gây ra không thể chữa trị, cho dù ngươi dùng mọi cách cầm máu, vết thương đó cũng gần như là không thể lành lại!
Phương pháp, đương nhiên có, nhưng mà cực khó!
Dẫu sao thì thiếu chủ Hoàng Trường An của Thiên Hoàng cung ở Minh giới cũng vì chuyện này mà chảy máu đến chết, huống chi lão già đó còn bị thương nặng như thế.
“Dạ dạ.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu tin lời Diệp Thiên Dật.
“Dì ngươi sẽ tới đón ngươi ngay thôi, lúc đó thì về nhà với nàng đi nhé.”
“Còn anh Thiên Dật? Tiểu Tiểu nhớ anh Thiên Dật lắm.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu nhảy xuống, sau đó một tay cầm đồ ăn, một tay ôm lấy Diệp Thiên Dật.
“Ta ấy à, ta còn việc quan trọng phải làm, mấy kẻ xấu gây hại cho bách tính, đại lục, xem mạng người như cỏ rác này không thể để bọn chúng sống yên được, yêu ma hoành hành đã đủ khiến thế giới này hỗn loạn rồi, giờ bên trong còn như vậy, mấu chốt……”
Ánh mắt Diệp Thiên Dật loé lên sát khí.
Mấu chốt còn là tìm được hắn!
Dù thế nào cũng đừng đụng vào Diệp Thiên Dật!
“Anh Thiên Dật nói đúng! Tiểu Tiểu phải cố gắng tu luyện, rồi…… bảo vệ anh Thiên Dật, bảo vệ dì và Linh Nhi, phải lợi hại, lợi hại hơn nữa!”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu nói bằng giọng non nớt.
“Ừm.”
Diệp Thiên Dật cười và xoa mái tóc rối bù của con bé.
“Tiểu Tiểu!”
Lúc này, Đoan Mộc Huyên cùng mấy người vội vàng chạy đến, sau đó nàng ôm Đoan Mộc Tiểu Tiểu vào lòng, ôm rất chặt.
“Tiểu Tiểu, xin lỗi, ta xin lỗi, là dì không bảo vệ tốt cho con.”
Cơ thể và giọng nói của Đoan Mộc Huyên run lên, vành mắt đỏ hoe.
“Hừm!”
Chiếc mũi của Đoan Mộc Tiểu Tiểu nhăn lại một cách dễ thương, trông như kiểu Đoan Mộc Huyên kỳ lạ lắm.
Đoan Mộc Huyên buông con bé ra, sau đó ngồi xổm và đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt con bé.
Diệp Thiên Dật nói Đoan Mộc Tiểu Tiểu không bị thương, nàng cũng không lo lắng vấn đề cơ thể nữa.
“Tiểu Tiểu, tha thứ cho dì được không? Sau này dì sẽ quan tâm chăm sóc Tiểu Tiểu hơn.”
“Vậy…… vậy dì phải đồng ý với Tiểu Tiểu một chuyện, Tiểu Tiểu sẽ tha thứ cho dì.”
Đoan Mộc Huyên miệng non nớt nói.
“Được, được! Tiểu Tiểu nói đi.”
Đoan Mộc Huyên liên tục nói.
“Dì phải để anh Thiên Dật làm dượng của Tiểu Tiểu, và giữ anh Thiên Dật ở bên mình, nếu như vậy, Tiểu Tiểu sẽ tha thứ cho dì.”
Đoan Mộc Huyên: “……”
Diệp Thiên Dật: “……”
Phía sau, mấy người Đoan Mộc Huyên đưa tới nhìn nhau cười.
Thật sự bất lực.
“Khụ khụ--”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
“Chuyện đó…… Tiểu Tiểu à.”
Đoan Mộc Huyên ngại ngùng nhìn Đoan Mộc Tiểu Tiểu, nói: “Không phải Tiểu Tiểu nói thích anh Thiên Dật của con ư? Nếu thế thì Tiểu Tiểu phải làm sao đây?”
“Hả? Tiểu Tiểu lớn rồi vẫn làm bạn gái anh Thiên Dật được mà.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu nói.
Đoan Mộc Huyên: “……”
Diệp Thiên Dật: “……”
“Khụ khụ khụ--”
Diệp Thiên Dật không nhịn nổi mà ho tiếp.
“Con bé này.”
Đoan Mộc Huyên chịu thua con bé luôn.
Con bé không hiểu hay như nào đây?
Chắc là hiểu.
Bản thân là dì ruột của con bé, hai người cùng muốn làm bạn gái của hắn, chuyện này…… trái với lẽ thường nhỉ?
“Được không, được không ạ?”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu chu môi nói.
“Được, được.”
Đoan Mộc Huyên đáp cho qua chuyện.
“Hì hì hì.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu vui mừng cười rộ lên.
Diệp Thiên Dật gãi gãi mũi, rồi ngồi xổm xuống.
Không phải hắn muốn ngồi xổm xuống, mà là……
Đá nhiều hơn rồi.
Ai gánh được chuyện này chứ.
“Có điều, mặc dù anh Thiên Dật trở thành dượng của Tiểu Tiểu, nhưng Tiểu Tiểu vẫn muốn gọi là anh Thiên Dật.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu nhìn bộ dạng người lớn của Diệp Thiên Dật nói.
“Được thôi.”
Diệp Thiên Dật mỉm cười và gật đầu.
“Thế nhé, ta còn có việc, ta đi trước đây, ngươi đưa Tiểu Tiểu về đi.”
“Ừm.”
Sau đó Đoan Mộc Huyên đứng dậy nhìn Diệp Thiên Dật.
“Diệp công tử, thật sự cảm ơn ngươi.”
“Dì à, phải gọi là chồng, chồng mới đúng.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu đúng đó hét lên vì nôn nóng.
Đoan Mộc Huyên: “……”
“Được, chồng thì chồng.”
Rồi Đoan Mộc Huyên vừa cười vừa nói.
“Hi hi hi.”
Diệp Thiên Dật âm thầm tặng cho cô nhóc này một like.
Đến nỗi Đoan Mộc Huyên cảm thấy, chắc không phải Diệp Thiên Dật này và Đoan Mộc Tiểu Tiểu thông đồng với nhau đâu nhỉ?
“Vậy ta đi trước đây.”
Nói xong, Diệp Thiên Dật vội vã rời đi.
“Tiểu Tiểu, chúng ta về nhà nào.”
……
Bên kia, Diệp Thiên Dật đã đến gần vị trí mà lão giả đó nói.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, Diệp Thiên Dật quay đầu lại, hắn nhìn thấy một bóng người đứng trên nóc nhà cách đó không xa, trong đêm tối, dưới ánh trăng mà vẫn đẹp như vậy.
Soạt—
Rồi cái bóng đó vụt tới trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Tiểu Liên Liên.”
Diệp Thiên Dật cười và định nắm lấy tay nàng.
Hoàng Liên nhanh chóng đẩy ra.
“Làm gì đấy?”
Nàng cau mày.
“y ây ây, lạnh nhạt thế.”
“Vốn dĩ đâu có thân lắm đâu.”
Diệp Thiên Dật vươn vai.
Còn không thân cơ à?
Bọn họ đã ‘ngủ’ cùng nhau rồi.
“Vậy ta sẽ nói chuyện trước đây cho mẹ chúng ta nghe.”
“Tuỳ ngươi, dù sao cũng chẳng sao cả.”
Hoàng Liên nói.
Diệp Thiên Dật: “……”
“Ối! Dỡ cối giết lừa à.”
Sau đó Hoàng Liên chuyển chủ đề: “Người ngươi muốn tìm không sao chứ?”
“Ừ.’
“Ngươi đến đây……”
Hoàng Liên nói tiếp: “Người của ta điều tra được ở Nguyệt Thần Chi Đô có một căn cứ của m Thần giáo, nên qua đây xem xem.”
“Ngươi đích thân đến à? Ta cũng biết được từ người của bọn họ thôi.”
Người đó giờ sắp chết rồi, nhưng Diệp Thiên Dật không hề cảm thấy hắn đau đớn hay nguy kịch, kẻ ham sống sợ chết như vậy còn đến báo tin ư.
“Việc này ảnh hưởng rất lớn đến đế quốc Nguyệt Thần, bổn đế luôn để ý đến, nếu đã tới rồi thì cùng vào đi.”