Có nhật ký có nói một câu như vậy.
“Giáo chủ nói, công pháp của chúng ta có được từ một tiền bối gọi là Kẻ Điên, hắn là Sáng Thế Giả có thể thay đổi cả thế giới! Đồng thời, người tạo ra mọi thứ trong tương lai, không cần biết hắn là ai, cũng không có tư cách biết hắn là ai, chỉ cần biết hắn được gọi là Kẻ Điên, chúng ta muốn công pháp hoàn chỉnh và thủ đoạn lợi hại hơn thì phải tôn sùng hắn, hắn cho chúng ta mọi thứ được, thì cũng tiêu diệt tất cả chúng ta được.”
Diệp Thiên Dật nhìn Hoàng Liên.
“Nữ hoàng bệ hạ, Kẻ Điên này là ai?”
Hoàng Liên lắc đầu: “Không biết!”
“Có khi nào là người của Thần Vực?”
“Nhìn cuốn nhật ký này, đại ý chắc là, mọi thứ của m Thần Giáo đều là hắn cho, kể cả giáo chủ m Thần Giáo cũng tôn sùng hắn, Kẻ Điên này có thể là bàn tay ác độc đứng sau lớn nhất của m Thần Giáo.”
Mội lão già lắc đầu; “Không không không! Thực ra cuốn nhật ký tiết lộ nhiều hơn thế, Kẻ Điên này sẽ không thèm để mắt tới một m Thần Giáo nhỏ nhoi đâu, nó không đáng nhắc đến, có thể chỉ là thứ mà hắn tiện tay dùng mấy bộ công pháp đã tạo ra ngay được, và hắn đang có dã tâm kinh khủng hơn cơ!”
“Nói đúng lắm.”
Bọn họ đều gật đầu.
“Về đi.”
Sau đó Hoàng Liên quay người rời đi.
“Vâng, nữ hoàng bệ hạ.”
Diệp Thiên Dật và Hoàng Liên cùng nhau đến Thiên Chi Đảo của nàng.
“Thiên Dật đến rồi à, nhanh nhanh nhanh!”
Mẹ Hoàng Liên là Hoàng Anh sau khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật tới, thì nhiệt tình tiếp đãi hắn.
Không biết người thông minh như Hoàng Anh liệu có đoán ra Diệp Thiên Dật và Hoàng Liên thật ra không phải mối quan hệ đó hay không, ít nhất thì bây giờ, Hoàng Anh đã coi Diệp Thiên Dật là con rể rồi.
“Mẹ, lần này con đến, mẹ lại rót trà đưa quả, làm con không dám đến nữa, con là vãn bối mà.”
Diệp Thiên Dật cười ngọt ngào và nói.
Hoàng Liên: “... “
Cái người này, đã quen gọi mẹ như vậy rồi ư?
“Ha ha ha, người một nhà còn để ý chuyện này làm chi, con xem xem, trước khi con đến, không phải ta nấu cơm cho con ăn sao? Tối nay vẫn đi à?”
Hoàng Anh vừa cười vừa hỏi.
Rồi bà nói tiếp; “Con coi cái đầu ta, nếu đã đến đây lúc nửa đêm, chắc chắn không đi nữa đâu.”
“Vâng... không đi nữa.”
Diệp Thiên Dật gật đầu nói.
Hoàng Liên: “... “
“Ăn chưa? Làm thêm đồ ăn cho các con nhé?”
“Không cần vậy đâu mẹ, muộn lắm rồi.”
“Được, vậy các con mau nghỉ ngơi đi, Liên Nhi, sớm mai không được dậy đâu đấy.”
Hoàng Anh hạ lệnh.
Đôi môi đỏ mọng của Hoàng Liên khẽ mở, không bật ra được chữ nào.
“Đã về nhà của mình rồi, còn đeo khăn che mặt làm gì.”
“Con biết rồi.”
Hoàng Liên nói xong, liền gỡ khăn xuống.
Diệp Thiên Dật ngắm nhìn nữ hoàng xinh đẹp tuyệt sắc.
Wow—
Nói ra, đêm nay còn chưa kịp đụng vào Tiểu Hàn Tuyết, nếu như có thể có Hoàng Liên, có vẻ cũng không thiệt.
Hai người về phòng Hoàng Liên.
“Thơm quá.”
Diệp Thiên Dật cố gắng hít một hơi.
“Vậy ngươi đến đây làm gì?”
Hoàng Liên lạnh lùng hỏi.
“Ta nhớ ngươi không được à?”
“Vậy ngươi đi đi.”
“Ta đi?”
Diệp Thiên Dật trêu đùa.
Hoàng Liên vội cau mày.
Đáng ghét.
Đợi đã!
Đi rồi cũng tốt, tới lúc đó nói với mẹ nàng rằng tình cảm hai người rạn nứt, cũng sẽ không có nhiều chuyện vậy nữa.
“Này.”
Diệp Thiên Dật đưa cho Hoàng Liên đồng hồ công năng của mình.
Nàng nhận lấy và nhìn nó.
“Là nhằm vào người?”
Tin tức đồng hồ công năng nhận được là tin tức mà Diệp Thiên Dật nhận được lúc ở căn cứ.
Rất đơn giản, chính là... trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, hắn sẽ không để Diệp Thiên Dật yên ổn đâu!
“Ừm, giáo chủ của m Thần Giáo chắc phải là người hận ta lắm.”
“Ngươi nghĩ là Mặc Bạch?”
Hoàng Liên hỏi.
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa lắc đầu: “Ta lại không cho là hắn, người hận ta rất nhiều, nhưng ta thấy khả năng là Mặc Bạch thấp nhất.”
“Cũng phải.”
Hoàng Liên gật đầu.
“Ở đây, người ta bận tâm thực ra không nhiều, bên học viện Võ Thần có mấy người, rồi ở trong Vạn Cổ đệ nhất thần tông nữa, còn có Bát Hoang, cả Bát Quốc Chi Cảnh nữa.”
Kỷ Điệp, Bắc Manh Manh đều ở Bát Quốc.
Hàn Nhuỵ, Hàn Nhã Nhi, Phượng Dao và cả Liễu Khuynh Ngữ, Liễu Thiển Thiển đều ở Bát Hoang.
Giống như Chu Tử Tuyết, căn bản không cần lo lắng khi có tai hoạ.
Tiểu Anh Vũ cũng tốt, Tinh Bảo Bảo cũng vậy, bọn họ đều ở cạnh Yêu Hậu, lại càng an toàn!
Nghĩ lại, giờ thấy hơi nhớ Tiểu Anh Vũ.
Có điều thỉnh thoảng vẫn facetime đấy.
Yêu Hậu nói, nàng đã tiến bộ rất nhiều!
Ít nhất là nhiều hơn so với Diệp Thiên Dật!
Khiến Diệp Thiên Dật rất khó chịu.
“Nếu có thể chú ý được tin gì, ta sẽ chú ý và báo cho ngươi.”
Hoàng Liên nói.
“Vậy thì đa tạ nữ hoàng bệ hạ.”
“Còn chuyện gì không? Nếu không còn gì nữa... “
Diệp Thiên Dật cắt ngang lời Hoàng Liên.
“Vậy thì ta cũng phải ở lại đây.”
...
Im lặng cả đêm.
Ngay cả cái giường, Diệp Thiên Dật cũng không bò lên được.
Chuyện này khiến hắn rất đau đầu.
m Thần Giáo...
Nhưng vẫn may, mấy người mà Diệp Thiên Dật quan tâm, ai nấy cũng không hề đơn giản.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên Dật tỉnh dậy.
Đã không thấy bóng dáng Hoàng Liên đâu.
Ai ya.
Diệp Thiên Dật đành quay về học viện Võ Thần.
Giờ học viện Võ Thần khá yên tĩnh.
Cứ như thế, một tuần nữa lại qua đi.
Tuần này, bọn họ không có nhiệm vụ, có thời gian là nhận thách đấu, sau đó cùng Y Thất Nguyệt học vài thứ.
Thấm thoát đã ở học viện Võ Thần ba tháng.
Kể ra cũng nhanh thật.
Diệp Thiên Dật cũng học hỏi được rất nhiều.
Y Thất Nguyệt mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, mặc dù bọn họ từng tiếp xúc ở yêu tộc, nhưng tính nàng còn ba lăng nhăng lắm, còn ôm đùi Diệp Thiên Dật gào khóc cơ, ai mà biết nàng lại giỏi thế.
Tuy nhiên, đến giờ Y Thất Nguyệt vẫn chưa chắc rằng Diệp Thiên Dật rốt cuộc có phải là Tiên Nhân mà nàng gặp ở Chú Lôi Yêu Vực hay không.
Chắc không phải đâu.
Nhưng nàng biết Diệp Thiên Dật rất đặc biệt.
Chớp mắt đã lại ba tháng.
Ba tháng này vô cùng nhạt nhẽo, cảnh giới của Diệp Thiên Dật đã đạt đến Tam Hồn cảnh nhị giai!
Còn về m Thần Giáo, hành động rất lớn, nhưng dường như không làm hại được bất kỳ ai bên cạnh Diệp Thiên Dật, có thể kẻ đó thực sự không tìm được cơ hội.
Nếu là yêu ma, bọn họ đã yên ổn sống trên đại lục này rồi, nghe đâu đám yêu ma là do mấy tên Ma Vương lãnh đạo, thành lập nên mấy thế lực!
Đúng vậy!
Tà Ma Chi Chủ không còn nữa, đám yêu ma đó lại bên nhau không hoà thuận, đường ai nấy đi.
Một bộ phận có khả năng là ở trong nhân tộc, một bộ phận có thể đã đến yêu tộc.
Kẻ muốn làm hại đại lục rất nhiều, nhưng trước mắt vẫn kiểm soát được.
Còn Diệp Thiên Dật cuối cùng cũng đã biết Dương Sở Sinh cũng đang ở học viện Võ Thần.
Bọn họ không tiếp xúc quá nhiều.
“Diệp ca, đi thôi, cô Y Thất Nguyệt đã chuẩn bị cho chúng ta một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.”
Ngô Nhất mở cửa phòng Diệp Thiên Dật, ném cho Diệp Thiên Dật một điếu thuốc.
“y... ngươi mặc chiếc quần cộc này à.”
Diệp Thiên Dật nhìn Ngô Nhất.
Lại còn màu đỏ chứ, phía trước phình ra kìa.
“Chết ta! Diệp ca, chúng ta đều là những nhân vật tầm cỡ, ngươi còn để ý chuyện này à? Trước đây không phải ngươi cũng từng mặc vậy sao?”
Ngô Nhất hoảng lên.
“Ợ--”
Vấn đề là...
Két—
Phòng bên mở cửa, Mộc Vân bước ra.