"Giá bao nhiêu?"
"Một trăm, vào đi."
"Đa tạ!"
Sau đó, hắn ta trả một trăm tệ và chạy vào.
Lâm Trường Thiên nắm chặt hai tay đứng dậy, gân cốt nổi lên... Thật lâu sau, mới lấy điện thoại di động ra.
"Ba... Chuyển cho con một trăm triệu..."
Đúng vậy, ta cắn răng nuốt cơn giận và nỗi bất bình xuống...
Một lúc lâu sau, Lâm Trường Thiên lại xếp hàng.
"Hai trăm triệu, nộp vào đi, không nộp thì... mời người phía sau..."
Lâm Trường Thiên: "..."
"Sao lại biến thành hai trăm triệu rồi?"
"Sân chơi của lão tử, lão tử thích chơi thế nào là quyền của lão tử, nếu không đi vào, một lát sẽ thành ba trăm triệu đấy, ngươi có vào không?"
Kẹt kẹt--
Lâm Trường Thiên nghiến răng,
Kẹt kẹt--
Hai bàn tay nắm chặt tạo ra tiếng "răng rắc" của xương.
"Ta chuyển!"
Lâm Trường Thiên ảm đạm nói.
Hắn nhất định phải vào được di chỉ này, hai trăm triệu không phải là một số tiền nhỏ đối với nhà họ Lâm, nhưng di chỉ này thậm chí có thể thay đổi cuộc đời của hắn, thậm chí nếu may mắn hắn có thể có được linh vật thiên địa gì đó bên trong cũng đã đáng giá hơn hai trăm triệu này rồi!
"Diệp Thiên Dật, ngươi nhớ mặt ta đấy!"
Lâm Trường Thiên nói một lời hằn học, rồi chạy như bay vào trong.
Diệp Thiên Dật nhún vai và lờ đi.
Tần Triều ở phía sau lộ ra vẻ hoảng sợ...
Nhưng hắn cũng phải vào di chỉ này bằng bất cứ giá nào!
Sau đó, hắn ta thực âm thầm gọi điện thoại về nhà.
"Ba, ba chuyển trước cho con 200 triệu..."
Những người ở phía sau dần dần đã hết bất bình, vì sao chứ?
Bởi vì bọn họ phát hiện tên này chỉ tính tiền cho những người khác là mười tệ, một trăm tệ, đắt hơn chút thì là một nghìn, mười nghìn mà thôi, hắn chỉ tính giá cao ngất trời với những tên thiên tài đã mâu thuẫn với mình, vậy nên những người đứng sau còn có gì để nói cơ chứ?
Thay vào đó, mọi người đều không muốn xung đột với Diệp Thiên Dật.
"Anh Diệp..."
Liễu Khuynh Ngữ đi tới.
"Cô Liễu à, vào đi."
Diệp Thiên Dật cười toe toét với cô.
"Đa tạ anh Diệp."
Sau đó Liễu Khuynh Ngữ bước vào.
Mọi người ở phía sau: "..."
Tần Triều đi tới trước mặt Diệp Thiên Dật.
"Bao nhiêu?"
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu lên và nhìn hắn.
Sau đó Tần Triều nghiến răng quẹt mã QR, sau đó chuyển qua 200 triệu.
“Ừ được rồi, vào đi.” Diệp Thiên Dật cười toe toét.
Hết người này đến người khác, tay của Diệp Thiên Dật thu tiền nhiều đến nỗi muốn chuột rút luôn rồi!
Sở Nam bước tới trước mặt Diệp Thiên Dật, trên mặt vẫn còn vết bầm tím bị Diệp Thiên Dật đánh hôm trước.
Sở Nam không nói gì, bởi vì hắn ta luôn cảm thấy Diệp Thiên Dật sẽ nhắm vào hắn, hắn sợ nói nhiều thì Diệp Thiên Dật lại tăng giá nữa thì hắn tức chết.
Diệp Thiên Dật liếc nhìn anh.
"Một tỷ."
Sở Nam: "..."
Đệt!!
Hắn rống lên trong lòng!
"Cậu Diệp, chúng ta trước đây quả thực có chút không vui..."
"Hai tỉ."
Diệp Thiên Dật ngoáy ngoáy tai, nhẹ nói.
Sở Nam: "..."
"Cho ta ít thể diện đi, chúng ta biến chiến đấu thành hòa bình được không."
"Ba tỷ."
Diệp Thiên Dật nhẹ nói.
Rầm--
Sở Nam đập rầm một phát lên cái bàn chỗ Diệp Thiên Dật đang ngồi.
"Hở? Ngươi là muốn làm gì thế?"
Diệp Thiên Dật ngước lên nhìn hắn, khí thế trào ra.
"Không có gì."
Sở Nam hít sâu một hơi, sau đó duỗi tay ra, đặt một cái linh khí lên bàn của Diệp Thiên Dật.
"Đây là linh khí Huyền giai Thập tinh..."
Diệp Thiên Dật không thể nhịn được cười.
"Ta nói nè, ngươi tưởng ta không biết nhìn đồ sao? Linh khí Huyền giai Thập tinh chỉ đáng giá ba tỷ? Mười tỷ cơ mà!"
Sở Nam: "..."
"Diệp Thiên Dật!! Mong ngươi nể tình một chút, Tiên Nhất Môn không phải là Linh Kiếm phái!"
Sở Nam tức giận chỉ vào Diệp Thiên Dật.
"Hai mươi tỷ."
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt đầy giễu cợt.
Sở Nam nắm chặt tay, cả người khẽ run lên vì tức giận!
"Cho ngươi mười giây, nếu khôn giao tiền ra được, ngươi có tin là di chỉ này không có liên quan gì đến ngươi nữa hay không?"
Khóe miệng Diệp Thiên Dật khẽ nhếch lên nhìn hắn.
Bàn tay đang uống rượu của Thi Gia Nhất khẽ run lên.
Đệt! Số tiền này có dễ kiếm như vậy không? Kaka!
Sở Nam nghiến răng nghiến lợi.
Rầm--
Sau một vài giây, hắn ta đã đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.
Hắn ta chắc chắn không thể đưa ra 20 tỷ, nhưng hắn ta có một đồ vật có giá trị này!
Hắn ta đập thanh kiếm của mình xuống bàn.
"Đây là Linh khí Địa giai Thập tinh, giá trị đủ rồi chứ?"
Sở Nam cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình.
“Thập tinh, vừa đủ.” Sau đó Diệp Thiên Dật cất linh khí vào nhẫn không gian của mình.
Sau đó Sở Nam nhanh chóng chạy vào trong với vẻ mặt ủ rũ.
Lúc này Phong Nhã đi tới, và Diệp Thiên Dật nhìn một cái.
Hắn đã để ý đến người phụ nữ này từ rất lâu rồi, nàng ấy thật xinh đẹp.
"Mười tệ."
Diệp Thiên Dật vẫn rất thân thiện với em gái mỏng manh này.
"Cảm ơn ngươi nhé."
Sau đó Phong Nhã bước vào.
Khi Phong Nhã bước tới chùm ánh sáng vàng, nàng ấy ngạc nhiên nhìn về phía trước.
Bên cạnh tia sáng, có một mỹ nữ đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi đang ngồi uống Coca và thản nhiên ăn bỏng ngô, bên cạnh nàng còn có một phân thân của Diệp Thiên Dật.
Đúng vậy, đó là Mộ Thiên Tuyết.
"Dựa vào đâu chứ! Ta đã trả 200 triệu rồi, sao ta phải trả thêm 200 triệu nữa!"
Tần Triều và Lâm Trường Thiên nắm chặt nắm đấm đang đứng ở đó.
Mộ Thiên Tuyết thậm chí còn không nhìn bọn họ, vừa ăn bỏng ngô vừa xem TV trên điện thoại di động, sau đó nhàn nhạt nói: "Vừa rồi là phí vào cửa thôi, bây giờ là phí giải trí."
“Phí giải trí gì?” Hai người cau mày hỏi.
Mộ Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, Diệp Thiên Dật nói với nàng ấy như thế nào nhỉ?
Sau đó, Mộ Thiên Tuyết vừa nhẩm lại vừa nói: "Phí vào cửa giống như vé vào cửa các điểm tham quan, nhưng ngươi phải trả tiền khi chơi ở các trò chơi khác nhau trong đó chứ, chùm ánh sáng dẫn đến khu di chỉ chiếm vùng đất này, không khí ở đây và cả kết nối với mặt đất nữa, chúng đều thuộc về Diệp Thiên Dật, nếu ngươi không trả tiền ngươi có thể bay thẳng đến chỗ di chỉ mà không cần chùm ánh sáng này được sao."
Đây là những gì Diệp Thiên Dật đã nói với Mộ Thiên Tuyết, mặc dù nàng ấy không hiểu ý nghĩa lắm nhưng nếu nàng ấy có thể nói ra được thì cũng đã rất tốt rồi.