Bình nguyên Bắc Phong.
Nơi này hội tụ hàng trăm người.
Bọn họ phân bố tương đối rải rác, đại đa số họ ở một mình, đôi khi có thể nhìn thấy có hai hoặc ba người cùng một nhóm, cũng có bốn năm người một nhóm.
Bọn họ hoặc là những người vốn quen biết từ bên ngoài, hoặc là mới quen biết ở chỗ này.
Nhưng, thời gian ba ngày, cảnh giới phổ biến của những người này đều là Trúc Khí cảnh từ ngũ giai đến thập giai, trên cơ bản không có mấy người cảnh giới đạt tới Minh Khiếu cảnh, nói đúng hơn, trước mắt những người nơi này, một Minh Khiếu cảnh cũng không có!
Có một con yêu thú bị bọn họ vây vào giữa!
Ở Đồ Đằng Chi Địa này, nơi này thật ra cũng là một tiểu thế giới, tiểu thế giới do một người rất mạnh mẽ sáng tạo ra, khi đó, người kia đã đưa ra những quy tắc riêng cho tiểu thế giới bé này, một vài người đi vào, những người này khẳng định không phải hắn sáng tạo ra, bọn họ là người thật.
Sau đó niên đại quá xa xưa, những người này không đột phá nổi quy tắc của tiểu thế giới này, thì sinh sống ở nơi này, dần dần xuất hiện hai đế quốc, vô số người, còn có võ giả, trở thành một thế giới có trật tự.
Nơi này kỳ thật có thể nghĩ trở thành nơi giống như Bát quốc, Bát Hoang, Chúng Thần Chi Vực.
Ở đây, những người này không thể rời đi, bọn họ biết bên ngoài người có thể vào, cũng có thể thông qua những người kia biết tình hình bên ngoài, nhưng bọn họ cũng không thể rời đi, không phải cũng không có cái gọi là quá lớn.
Bọn họ tu luyện, dựa vào giết người, đánh giết yêu thú, tương tự với sinh sản, giết càng mạnh cảnh giới tăng lên càng nhiều, nhưng cũng có quan hệ với thiên phú, thiên phú không giống, tốc độ giết cùng một con yêu thú để tăng cảnh giới là khác nhau.
Ở đây có một nơi đặc thù, chính là con yêu thú trước mặt này!
Nhìn như là yêu thú, trên thực tế, đây là sinh vật thế giới này không định kỳ sáng tạo ra, bọn nó giống như yêu thú thật, mạnh mẽ, chân thực, có thể xác, có sinh mệnh, nhưng là bọn nó trên thực tế cũng là số liệu, và bọn nó tương tự như người chơi! Loại sinh vật này, theo lời nói của các nàng gọi là quái! Mà không phải yêu thú! Hoặc còn gọi là BOSS.
Giết chúng, có cơ hội tuôn ra một ít đồ vật gì đó như võ kỹ, linh khí!
Ngươi có thể nhặt nó lên, sử dụng, học tập.
Nghe nói, Yêu Tâm cũng là rớt ra từ trên người của một BOSS cực mạnh ở trong này.
Sau đó, Tháp Vận Mệnh này, là một nơi toàn bộ đều là loại quái này.
Đồng thời, loại quái này, dựa theo tin tức trước đó, bọn nó dường như sẽ không công kích người dân nơi này, chỉ sẽ công kích bọn người từ bên ngoài tiến vào như Diệp Thiên Dật, người nơi này cũng không nhìn thấy những con quái này, bọn họ biết Tháp Vận Mệnh, nhưng bọn họ không vào được.
Những người đã tiến vào nhiều năm trước, rất nhiều người đều không ra ngoài, bởi vì nơi này đối với bọn họ mà nói, thật sự rất tốt rất tốt, tốt hơn nhiều so với thế giới bên ngoài!
Nhưng những người đã lưu lại đây nhiều năm, trên cơ bản bọn họ ở bên ngoài không có cái gì phải lo lắng.
Mà trước mắt, đây là một con sói.
“Ngân Nguyệt Thiên Lang.”
Diệp Thiên Dật nhìn con sói này thì nhận ra ngay.
Vì sao có thể nhận ra?
Loại này ở thế giới bên ngoài đã là động vật tuyệt chủng rồi, sau đó được sáng tạo ra, Diệp Thiên Dật không xác định loại sinh vật này phải chăng cũng tồn tại thực ở cái thế giới này.
Bởi vì có Thương Sinh Chi Đồng, Diệp Thiên Dật có thể nhìn thấy cảnh giới của con yêu thú này.
Minh Khiếu cảnh thập giai!
Đối với bọn họ hiện tại mà nói, đây là một con BOSS rất mạnh!
Bởi vì những người này đều là Trúc Khí cảnh!
Bọn họ cũng căn bản không mang được đồ vật mạnh mẽ ở thế giới ngoài, chỉ có võ kỹ và một thân bản lĩnh, thế nhưng võ kỹ 95% đều không thể dùng đến, linh lực chống đỡ không nổi!
Tiểu võ kỹ bình thường, căn bản khó có thể tổn hại đến Ngân Nguyệt Thiên Lang cảnh giới cách xa như vậy.
Những thiên tài và võ giả kia đang lượn vòng.
Có thể nghĩ rằng, giết một con Ngân Nguyệt Thiên Lang như thế này, cảnh giới có thể tăng lên bao nhiêu.
Bọn họ rất khát vọng!
Khoảng cách trong cảnh giới mà bọn họ bước vào dựa vào nơi đây để kéo ra.
“Các vị, con yêu thú này chết tại trong tay ai chúng ta trước tiên không bàn đến, cảnh giới của nó quá cao, chúng ta phải liên thủ mới có thể giết chết nó, những huynh đệ đang núp phía sau chờ đợi thời cơ hành sự đừng lẩn trốn nữa, cùng nhau động thủ đi.”
Một tên vừa bị Ngân Nguyệt Thiên Lang đánh lui về sau, che ngực sắc mặt khó coi nói ra.
Diệp Thiên Dật đứng cách đó không xa nhìn.
Grư _ _ _
Ngân Nguyệt Thiên Lang bị đánh phát cáu, phẫn nộ rống một tiếng, sau đó chung quanh thân thể, ánh bạc lấp lánh, sau đó những ánh sáng bạc này biến thành vô số kim bạc và bắn ra xung quanh!
“Cẩn thận!”
Mọi người chung quanh ào ào tránh né!
Võ kỹ này, bọn họ nhất định phải tránh, họ thậm chí không thể cố gắng giải
phóng linh lực của mình để phòng ngự, bởi vì cảnh giới chênh lệch quá lớn, một đại cảnh giới, vậy ngươi chặn như thế nào? Vẫn sẽ bị đâm xuyên người!
Phù phù _ _ _
Có người đã hoàn toàn chưa quen được tốc độ bây giờ, hơn nữa bọn họ nguyên một đám nói như rồng leo, làm như mèo mửa, còn có người nỗ lực giải phóng linh lực phòng ngự để ngăn cản, sau đó bị đâm thủng thân thể.
Grư _ _ _
Ngân Nguyệt Thiên Lang kia sau đó bay nhào về phía một tên!
“Đồ khốn!”
Đôi mắt người đàn ông kia ngưng tụ!
Thật đáng ghét!
Cảm giác này quá bực tức.
Ở bên ngoài, Minh Khiếu cảnh?
Hắn thậm chí không thèm mở mắt, tay không cần đụng cũng có thể giết một vạn con trong chớp mắt!
Mà ở chỗ này, thực sự cảm thấy mối đe dọa của cái chết!
Đây chính là Đồ Đằng Chi Địa sao?
Thế mà hắn khó chịu thì phải làm thế nào đây?
Rút lui.
Trong nháy mắt kéo dài khoảng cách!
Có người cố gắng ném thứ thuốc nổ mua ở thế giới bên ngoài vào Ngân Nguyệt Thiên Lang kia, nổ rồi, nhưng dường như không gây ra thương tổn quá lớn.
“Trương thiếu, sao mà thảm hại như vậy?”
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng trêu tức.
Trương Thiệu Dương lau đi máu tươi ở khóe miệng quay đầu nhìn sang.
“Đường Sơn, ngươi bớt nói dóc ở đây đi!”
Hắn tức giận mắng.
Đường Sơn khóe miệng cong lên, sau đó quát to một tiếng: “Không muốn chết thì mau cút đi! BOSS này, để Đường Sơn ta.”
Hắn đứng phía sau gần trăm người, thậm chí bên trong còn có vài chục người con gái.
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua.
Uh huh.
Cái thế giới này nhỏ như vậy sao?
Người này hình như là thiếu chủ Cửu Chi Đường kia trước đây ở trong Trấn Yêu tháp, đến bắt chuyện với Tiêu Tích Linh, muốn dẫn nàng rời đi, về sau Diệp Thiên Dật còn nói gì mà Lục Vị Địa Hoàng Hoàn kia.
“Đường Sơn, ngươi có ý gì?”
Trương Thiệu Dương chỉ hắn tức giận nói.
“Có ý gì? Trương thiếu, nơi này không phải bên ngoài, Trương Thiệu Dương ngươi không phải thiếu chủ của Thiên Hổ đường, Đường Sơn ta cũng không phải thiếu chủ của Cửu Chi Đường, đều không có ích gì, mọi người đã tới Đồ Đằng Chi Địa này, chúng ta đều là những võ giả bình thường bắt đầu từ số không, không có bối cảnh, không có người đứng đằng sau, càng không có linh khí mạnh mẽ, tất cả chúng ta, đều dựa vào khả năng mà nói chuyện, có thể đạt được vật gì tốt, cũng đều là khả năng của mình, mà bây giờ...”
Đường Sơn khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Bản lĩnh của Đường Sơn ta chính là trăm vị huynh đệ sau lưng ta đây, Trương Thiệu Dương ngươi, chỉ có một mình cô độc, cho nên, bây giờ gần trăm người chúng ta đoàn kết lại để giết Ngân Nguyệt Thiên Lang kia, những người các ngươi có tư cách gì để giành với chúng ta?”