Cơ duyên là thứ mà ngay cả một võ giả cũng chưa chắc có thể hiểu, người có duyên chắc chắn sẽ đạt được, còn những người không có duyên thì dù có ở rất gần cơ duyên, dù bọn họ có nỗ lực đến đâu, chung quy cũng không phải của bọn họ.
Mà người có duyên, bọn họ chỉ cần sống, cho dù có bị ép phải chết thì bọn họ cũng có thể sống sót, vì bọn họ đã được định trước là sẽ được vận khí che chở, bọn họ được định trước là xác suất cao sẽ có được bảo vật hoặc cơ duyên!
Mà tên tiểu tử này, chỗ này là do hắn tìm thấy, hắn chính là người có duyên, hoặc nói một cách tương đối là duyên phận, thực ra bọn họ đều nhìn thấy rồi, bọn họ đều là người có duyên phận, nhưng ít nhất hiện tại Văn Bất Nhã không thể để hắn chết được!
Còn phía bên này, Diệp Thiên Dật đang chuẩn bị lợi dụng hệ thống phục chế, phục chế cảnh giới của Văn Bất Nhã này, sau đó đi chiến đấu, nhưng……
Văn Bất Nhã nói: “Hiện tại không cần vội, đi xem trước rồi nói sau.”
Văn Bất Nhã nói riêng với Đường Sơn.
Đường Sơn chau mày.
Hắn không thể hiểu nổi!
Đây là có ý gì?
Văn Bất Nhã này hối hận rồi sao?
Là sao?
Cũng không đến nỗi mất mặt như vậy chứ? Ta muốn dựa vào ơn cứu ngươi một mạng để sai ngươi giết một tên bình thường, vậy mà ngươi cũng hối hận sao?
“Yên tâm, chuyện đã đồng ý với ngươi ta nhất định sẽ làm, nhưng không phải bây giờ.”
Văn Bất Nhã nói với Đường Sơn.
Đường Sơn biết, nếu Văn Bất Nhã đã nhấn mạnh chuyện này, vậy thì hắn chắc chắn sẽ giúp mình giết chết Diệp Thiên Dật.
Hiện tại, chắc hắn đang có lí do nào đó nên mới kéo dài.
“Đi, chúng ta vào bên trong xem xem!”
Sau đó Đường Sơn quát lên một tiếng.
Mặc dù hắn cũng muốn tự mình tiến vào, nhưng hắn cũng có chút lo lắng, với lại hắn cũng không dám, đông người cùng vào sẽ khiến hắn yên tâm hơn một chút.
Sau đó, hắn đi đến bên cạnh Diệp Thiên Dật, trầm giọng nói với Diệp Thiên Dật: “Tiểu tử, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Nói xong, hắn lướt qua Diệp Thiên Dật đi về nơi sâu nhất của đáy biển.
Những người khác cũng tiến vào cùng Đường Sơn.
Văn Bất Nhã cũng đi qua Diệp Thiên Dật, nhìn Diệp Thiên Dật lâu hơn một chút.
Hắn lại càng tin chắc, tên tiểu tử này đích thực là một người có vận khí lớn!
Chỉ mỗi vẻ ngoài thôi cũng khiến người ta cảm thấy không hề tầm thường!
Nhưng giết hắn thì không có vấn đề gì, cho dù hắn có từ bên ngoài vào, cho dù hắn có thế lực vô cùng lớn ở bên ngoài, nhưng những người vào đây cảnh giới đều bị mất, hắn cũng không cần phải sợ.
“Bản tôn hy vọng ngươi cũng tiến vào cùng bọn ta, nếu không bây giờ ngươi chắc chắn phải chết.”
Văn Bất Nhã trầm giọng nói với Diệp Thiên Dật một câu, sau đó cũng trực tiếp tiến vào bên trong.
“Ngươi thử xem.”
Diệp Thiên Dật cười lên một tiếng.
Văn Bất Nhã mắt hơi nghiêm lại, bước chân hơi chậm lại, sau đó không nói thêm câu nào nữa, cất bước đi về phía biển sâu.
Hơi thở của tên Văn Bất Nhã này không ổn định, Diệp Thiên Dật biết, hắn đang bị thương, vết thương này đã được điều trị, nhưng vẫn chưa hồi phục hẳn, chỉ là không còn ảnh hưởng đến tính mạng.
Diệp Thiên Dật cũng không muốn phục chế hắn, vì thương thế cũng sẽ bị phục chế theo.
Hơn nữa, Diệp Thiên Dật cũng hy vọng bọn họ sẽ tiến vào nơi này, dụng ý là gì……. hắn muốn bọn họ làm bia đỡ đạn!
Sau đó Diệp Thiên Dật cũng tiến vào bên trong.
Văn Bất Nhã cũng liếc nhìn thấy Diệp Thiên Dật tiến vào, nên hắn cũng không ra tay!
Con đường dẫn xuống đáy biển rất dài, bọn họ liên tục đi, xung quanh vẫn là nước biển, thậm chí còn có thể nhìn thấy rất nhiều cá đang bơi qua bơi lại trong nước.
Một lúc sau, bọn họ phát hiện, cảnh tượng xung quanh không biết từ lúc nào đã xảy ra biến hóa, bọn họ quay đầu nhìn, vốn dĩ con đường dài dằng dặc mà bọn họ vừa đi qua đã bị nước biển che lấp, biến mất!
“Kỳ quái, không phải ở biển nên có nhiều yêu thú sao, thậm chí số lượng yêu thú bên trong Hải Vực cũng không kém đại lục chúng ta bao nhiêu, nhưng tại sao chúng ta đã đi một đoạn xa như vậy, xung quanh trừ các loại sinh vật biển ra, một con yêu thú cũng không nhìn thấy là sao?”
Có người thắc mắc.
“Vậy chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó, các ngươi nghĩ xem, Tiểu trấn Bắc Phong nằm gần bờ biển, theo lý mà nói sẽ có rất nhiều yêu thú bên trong Hải Vực đến tập kích Tiểu trấn Bắc Phong, nhưng nghe nói dường như từ trước đến nay điều này chưa từng xảy ra, điều này không hợp lý chút nào, hiện tại có thể thấy, ta cảm thấy nguyên do là do nơi này!”
Có người nói.
“Nhất định là như vậy rồi, có lẽ nơi này không tầm thường chút nào, có thể nơi này đã phóng ra một loại sức mạnh đặc biệt nào đó, loại sức mạnh này đám yêu thú kia cũng có thể cảm nhận được, cho nên bọn chúng mới không tiếp cận với nơi này, cũng bởi vì thế mà không quấy phá Tiểu trấn Bắc Phong!”
“Hừ, nếu đã nói như vậy thì nơi này có thể đã tồn tại rất nhiều năm.”
“Wowww, nếu nhìn theo cách như vậy thì nơi càng không đơn giản.”
“.....”
Bọn họ đều là thiên tài đỉnh cấp, cho nên bọn họ hiểu rất nhiều về thứ này, tuyệt đối không phải người đơn giản.
Đường sơn cũng vô cùng hứng thú.
Sự tồn tại của nơi này dẫn đến đám yêu thú không dám xuất hiện ở xung quanh, đồng thời, thời gian tồn tại của nó cũng khá lâu, trực giác mách bảo hắn, đây tuyệt đối không phải một nơi đơn giản.
Rất nhanh, bọn họ đã đi đến điểm cuối cùng, ở đây, bọn họ nhìn thấy một…..
Đại điện lớn!
Đại điện này hoàn toàn phá vỡ cái gọi là khái niệm về đại điện!
Đại điện trong ấn tượng của mọi người, \ cho dù có nguy nga, khí thế đến đâu, nó cũng chỉ là một loại đại điện!
Mà đại điện to lớn không gì sánh bằng trước mắt…..
Được làm bằng pha lê màu xanh trắng, thậm chí còn có cảm giác trong suốt!
Vô cùng lớn, không nhìn thấy đỉnh, cần phải đi một đoạn rất xa mới đến được hai đầu.
Toàn bộ đại điện khiến người ta có cảm giác….
Trang nghiêm, hoang vắng và trang trọng.
Trước đây có thể đã từng xem qua một vài bộ phim, ở một cung điện to lớn như vậy, cho dù cung điện có rất đẹp, nhưng vẫn khiến con người ta cảm thấy như vậy, sau đó luôn sẽ có một người cô đơn ở đây trong một khoảng thời gian rất dài, cảnh tượng trước mắt khiến con người có cảm giác như vậy!
“Tù Thần điện.”
Văn Bất Nhã nhìn đến chỗ này, thân thể hắn có chút run rẩy!
Hắn không biết Tù Thần điện cụ thể trông như thế nào, nhưng dựa vào mấy thứ mà hắn điều tra được, hắn cảm thấy nơi đây rất giống Tù Thần điện!
Vì đây chính là đại điện!
Hơn nữa nhìn có vẻ không phải một đại điện đơn giản!
Mặc dù bọn họ dường như không cảm nhận được đại điện này có loại linh lực nào, nhưng nhìn có vẻ đại điện này cảm giác chính là như vậy.
Văn Bất Nhã rất kích động!
Hắn có một trực giác sâu sắc, đây chính là Tù Thần điện!
“Đại điện này mở ra thế nào vậy?”
Đi được đến đây, đám người đều tản ra, di chuyển đến cửa lớn của đại điện.
Có người duỗi tay dùng lực đẩy cửa.
Khiến họ kinh ngạc chính là….
Cửa đang chầm chậm mở ra.
“Cái gì??”
Bọn họ sôi nổi thảo luận.
Cánh cửa này cứ như vậy mà bị đẩy ra sao?
Cửa mở ra được một chút, sau đó căn bản không cần dùng lực, cánh cửa này đã tự động chầm chậm mở ra.
Mọi người đồng loạt lùi một bước.
Bọn họ cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa của đại điện lớn đang tự động mở ra.
“Đi thôi, chúng ta vào thôi.”
Cửa lớn hoàn toàn được mở ra, bọn họ nhìn không rõ, bên trong rất tối.
Nhưng vào lúc này….
“Đám người ngoại lai các ngươi, mau cút khỏi đây!”