Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 2080 - Chương 2079: Mất Đi Ký Ức

Chương 2079: Mất đi ký ức
Chương 2079: Mất đi ký ức

Diệp Thiên Dật nhìn tiểu Loli lúc này.

Ánh mắt của nàng...

Có gì đó là lạ.

Không phải ánh mắt lạnh như băng khiến người ta sợ hãi, hoàn toàn ngược lại, ánh mắt của nàng trước đây không có chút tình cảm nào, nhưng hiện tại...

Nàng giống như... có tình cảm.

Ánh mắt của nàng nhìn Diệp Thiên Dật, đầy mơ màng và nghi ngờ.

Hai mắt mở to, tràn đầy nghi hoặc.

Ha?

Ánh mắt này khiến Diệp Thiên Dật cũng ngơ ngác luôn.

Nàng là một sự tồn tại có thể trực tiếp giết chết Thiên Ngự Thanh Long Thần Chí Cao chỉ bằng một chiêu, nàng tại sao lại lộ ra vẻ mặt như thế?

Chờ chút!

Rất yếu!

Rất yếu rất yếu!

Diệp Thiên Dật lúc này cảm nhận được khí tức trên người nàng, yếu đến mức thực sự giống như một tiểu Loli tám, chín tuổi vậy.

Là thật.

Nàng ở dưới Thương Sinh Chi Đồng, cũng không có chút tu vi nào.

Ôi trời?

Không lẽ nào... một chiêu kia làm mất hết tất cả tu vi của nàng?

Rất có thể.

Nhưng, ánh mắt làm sao lại thay đổi vậy?

Nàng chớp đôi mắt to mê mang nhìn về phía Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật cũng chớp đôi mắt mê mang với nàng.

“Ngươi là ai?”

Một giây sau, nàng chớp đôi mắt to nghi ngờ, sau đó nghiêng cái đầu nhỏ nghi ngờ nhìn Diệp Thiên Dật hỏi.

Diệp Thiên Dật: ???

Hắn ngây ra.

Mất trí nhớ rồi sao?

Không phải, làm sao lại mất trí nhớ như vậy được chứ?

Sau khi đánh một kiếm kia đầu cũng đâu có đập xuống đất.

“Ngươi không nhớ rõ sao?”

Diệp Thiên Dật hỏi một tiếng.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ngươi là... người xấu sao?”

Nàng ngây ngô hỏi.

“Ta không phải là người xấu.”

“Vậy nó là người xấu.”

Sau đó nàng chỉ vào thi thể của Thiên Ngự Thanh Long nằm trên mặt đất phía xa nói.

“Vậy, là đại ca ca ngươi đã cứu ta đúng không?”

Tiểu Loli vui mừng hỏi.

Diệp Thiên Dật: “...”

y dza?

Sau đó...

Tiểu Loli chạy về hướng Diệp Thiên Dật, nhào vào ngực Diệp Thiên Dật, ôm lấy eo của Diệp Thiên Dật, vùi đầu vào ngực hắn, còn nhẹ nhàng cọ qua cọ lại.

Vụ gì đây?

Chủ yếu là, Diệp Thiên Dật đã tận mắt thấy bé gái này giết chết Thiên Ngự Thanh Long, sau đó bây giờ, một dáng điệu đáng yêu như thế, dễ thương như thế, khiến người khác yêu thương, nàng bảo Diệp Thiên Dật phải nghĩ như thế nào đây?

Diệp Thiên Dật cứ giơ tay như vậy, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nàng cứ như vậy ôm lấy eo Diệp Thiên Dật, cái đầu nhỏ vùi vào lòng Diệp Thiên Dật.

Chân tay luống cuống, miệng há to, Diệp Thiên Dật cũng không biết nên nói cái gì.

“Đại ca ca...”

Trong ngực truyền đến âm thanh mềm yếu mỏng manh của nàng.

“Hả?”

Diệp Thiên Dật lấy lại tinh thần hỏi.

“Đói bụng.”

Trong lòng, tiểu Loli ngẩng đầu lên, bàn tay tay nhỏ bé sờ lên cái bụng nhỏ của mình, sau đó chớp chớp đôi mắt to tỏ vẻ đáng thương, khao khát nhìn Diệp Thiên Dật.

Đói bụng rồi...

Sau đó Diệp Thiên Dật phóng thích phép tạo hóa, trong tay xuất hiện một cái Hamburger.

“Nè, ăn cái này không?”

Diệp Thiên Dật đưa tới.

Bé gái lập tức đón lấy, sau đó không chút do dự cắn một miếng.

“Ôi... Ngon quá...”

Nàng vừa cắn vừa phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, xem ra là đói bụng lắm.

“Đại ca ca cũng ăn đi...”

Nàng sau đó đưa miếng hamburger vừa cắn qua cho Diệp Thiên Dật.

“À... Không cần không cần, ta cũng có, ngồi xuống từ từ ăn.”

Sau đó Diệp Thiên Dật lại phóng thích phép tạo hóa, những món ngon trong ấn tượng của hắn, gà nướng, vịt nướng, bò bít tết, tôm hùm vvv, toàn bộ đều bày ra ở trước mặt nàng, hoàn toàn không thua gì một bữa tiệc của khách sạn năm sao!

Hơn nữa còn có đồ uống.

Một tiếng sau...

Diệp Thiên Dật nuốt nước miếng một cái, nhìn những món ăn trước mặt đã bị ăn sạch.

Diệp Thiên Dật thề, hắn tạo ra những thức ăn này, chắc chắn tám người đều có thể ăn no nê, Diệp Thiên Dật hắn chưa ăn được mấy miếng, cô nhóc này ăn cực nhanh!

Không, kỳ thật nàng ăn đơn thuần xem ra không nhanh, hơn nữa nàng cũng không phải bộ dạng ăn như hổ đói, là rất thục nữ, rất ngoan ngoãn, nhưng trong thời gian rất ngắn ăn nhiều như vậy, Diệp Thiên Dật đều không kịp phản ứng.

“Nấc ~ “

Tiểu Loli xinh đẹp ợ một cái, rất đáng yêu, sau đó xoa xoa cái bụng nhỏ của mình.

“No quá no quá...”

Nàng thỏa mãn ngồi ở chỗ đó.

Diệp Thiên Dật giật mình.

Không sao không sao!

Giống như không có gì đáng kinh ngạc, dù sao hắn cũng biết cô bé trước mặt này là sự tồn tại không đơn giản.

Thậm chí, có lẽ nàng đã bị giam ở chỗ này.

“Ngươi tên gì?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Ơ...”

Nàng đặt ngón trỏ phải lên miệng, nghiêng cái đầu nhỏ, chớp chớp đôi mắt to nghĩ nghĩ, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tên cũng không nhớ sao...”

Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm.

Sử dụng một đại chiêu, tu vi tan hết, trí nhớ cũng mất, điều này khiến Diệp Thiên Dật không thể hiểu rõ, thật sự, hoàn toàn đã biến thành người khác, đáng yêu chết mất, mỏng manh quá đi.

“Ừm ừm.”

Nàng dùng lực gật gật cái đầu nhỏ, sau đó đôi mắt to cứ nhìn Diệp Thiên Dật như vậy, giống như bộ dạng muốn Diệp Thiên Dật nói cho nàng mình tên là gì vậy.

“Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”

Diệp Thiên Dật hiện đang rất đau đầu.

Hắn phải nghĩ cách để ra ngoài.

Những chuyện khác, nói sau đi.

Về phần cô bé này, hãy nói sau.

Dù sao Diệp Thiên Dật cũng không có ý định giữ nàng ở bên cạnh.

Bởi vì Diệp Thiên Dật biết nàng rất mạnh.

Sau khi ra ngoài, hắn lại xem tình hình, xem xem cụ thể nên xử lý như thế nào.

Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn xung quanh, nhìn xem có nơi nào đặc biệt không.

Cô bé kia đi tới sau lưng Diệp Thiên Dật, duỗi bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo góc áo của Diệp Thiên Dật, im lặng một cách khôn khéo.

Trời ạ!

Đây chẳng phải là bé gái vừa rồi sao?

Không phải, nàng mất đi trí nhớ, nhưng tính cách làm sao đều biến thành như này?

“Làm như thế nào ra ngoài đây?”

Diệp Thiên Dật chau mày.

Không có thay đổi gì so với trước đây, hắn còn không biết cửa ra ở nơi nào.

“Đại ca ca, hình như là ở nơi đó.”

Sau lưng, bé gái chỉ về một hướng rồi nhẹ nhàng nói.

“Hửm?”

Diệp Thiên Dật nghi hoặc nhìn nàng.

“Làm sao ngươi biết?”

“Ơ...”

Nàng lại đặt ngón trỏ lên miệng, nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ.

Sau đó nàng lắc lắc cái đầu nhỏ, ánh mắt tràn đầy mê mang.

Đúng vậy, làm sao nàng lại biết nhỉ? Nàng rõ ràng không biết.

Diệp Thiên Dật nhìn nàng.

Chẳng lẽ, nàng mặc dù mất trí nhớ, không nhớ được gì cả, nhưng trong tiềm thức của nàng có ký ức này, nàng nói theo bản năng, trên thực tế, điều này cũng là thật?

Có khả năng!

“Đi!”

Sau đó Diệp Thiên Dật đưa nàng đi về phía nàng chỉ.

Đi được nửa giờ, lúc Diệp Thiên Dật sắp không muốn tiếp tục đi nữa, hắn đã nhìn ánh sáng.

Diệp Thiên Dật lộ ra vẻ mặt hưng phấn, sau đó cùng nàng cùng đi ra ngoài.

Soạt _ _ _

Xuyên qua tia sáng kia, Diệp Thiên Dật cùng nàng xuất hiện ở thế giới bên ngoài, mà vị trí này chính là lối vào ở bên ngoài đại điện lớn kia!

Ánh sáng rất tối, bởi vì khả năng bọn họ đang ở đáy, nhưng cũng sáng sủa hơn so với bên trong rồi.

“Quả nhiên ngươi ra được rồi!”

Một thanh âm truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment