Là...
Là rất đột nhiên.
Lão giả kia vừa mới nói, không thể câu được, hắn câu cá 30 năm, mới chỉ câu được so hai con Kim Long Ngư, sau đó...
Tiểu Tử Nhi vừa mới ném dây câu xuống, thời gian chỉ mới hai câu nói đã có cá cắn câu rồi, trở tay đã nhấc lên một con Kim Long Ngư.
Lão giả xanh mặt.
Không phải chứ?
“Khụ khụ.”
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng, cũng cảm thấy xấu hổ thay lão giả này.
“Khụ khụ _ _ _ “
Lão giả kia sống lâu rồi chuyện gì cũng thấy, ho khan một tiếng, sau đó cầm lấy một cái hồ lô rượu bên cạnh ngửa đầu uống một ngụm rượu.
“Cô nhóc này, vận may thật tốt.”
Ánh mắt của hắn nhìn Tiểu Tử Nhi, cảm giác ngạc nhiên.
“Hì hì hì.”
Tiểu Tử Nhi căn bản không sợ cá, bàn tay nhỏ liền tóm lấy sau đó ném vào trong thùng.
Mà nhiệm vụ của Diệp Thiên Dật đã kết thúc, nhưng...
Diệp Thiên Dật vẫn chưa rời khỏi.
Bởi vì lão giả bên cạnh này, dường như là cao thủ!
Thương Sinh Chi Đồng không thấy rõ cảnh giới, vậy tất nhiên là cảnh giới cao hơn hắn rất nhiều!
Trước đó biết những người kia là Thái Cổ Thần Vương cảnh, Chân Thần cảnh và Thần Minh cảnh, đơn thuần là khí thế của bọn họ mà thôi, Thương Sinh Chi Đồng đều là dấu chấm hỏi.
“Số mệnh là có thì trước sau gì cũng có, còn nếu đã vô duyên thì cưỡng cầu cũng không được, rất tốt!”
Lão giả hài lòng khẽ gật đầu.
Cái này chí ít chứng tỏ rằng may mắn của bọn họ là rất lớn.
“Đã câu được rồi, còn chưa đi sao?”
Lão giả cũng câu lên một con cá, vừa bỏ cá vào thùng, vừa nói.
“Lại câu tiếp.”
Diệp Thiên Dật nói.
Lão giả liếc nhìn Diệp Thiên Dật,nói; “May mắn không có nhiều như vậy, trên đời này nếu có thứ liên quan đến vận may, một lần là đủ rồi, không nên quá tham lam.”
“A...! Lại có cá cá cắn câu rồi.”
Tiểu Tử Nhi sau đó dùng lực nhấc lên.
Lão giả kia nhìn dáng vẻ nhấc cần lên của Tiểu Tử Nhi, toàn thân hắn méo mó!
Chính là...
Không chịu được!
Khả năng có chút cảm giác rối loạn ám ảnh cưỡng chế?
Chính là, hắn là một cao thủ câu cá, hắn biết rõ thu cần như thế nào mới đúng, thu cần giống như vậy, trong sự nhận thức của hắn, mười lần thì có chín lần cá sẽ chạy mất!
Cho nên hắn nhìn thấy cảnh này thì trong lòng rất là khó chịu.
Sau đó...
Một con Kim Long Ngư màu vàng, lấp lánh dưới ánh mặt trời lại bị Tiểu Tử Nhi nhấc lên.
Lão giả: ???
Diệp Thiên Dật: “...”
Trời?
“A...!! Lại là cá màu vàng!”
Tiểu Tử Nhi chạy tới một tay đè con cá đang nhảy nhót tưng bừng trên mặt đất.
“Tiền bối, trong hồ này sẽ không phải đều là Kim Long Ngư chứ?”
Diệp Thiên Dật lúc này nói một câu.
Lão giả: “...”
Luôn có cảm giác người này giống như đang giễu cợt mình vậy.
“Thật là lạ! Để lão phu thử xem!”
Sau đó lão giả kia đi tới chỗ ban đầu của Tiểu Tử Nhi!
Hắn bỏ cần câu xuống, chờ đợi cá cắn câu.
Không lâu, một con cá nhỏ bình thường cắn câu, mà vị trí ban đầu của hắn, Tiểu Tử Nhi lại một lần nữa nhấc cần câu lên.
Lại là một con Kim Long Ngư!
Lão giả: ???
Kỳ thật, Diệp Thiên Dật cũng chết lặng, nhưng hắn cố giả bộ bình tĩnh!
Không phải chứ...
Chính mình dùng phép tạo hóa để tăng tỉ lệ câu được Kim Long Ngư, thế mà một con cũng không có, Tiểu Tử Nhi ném lần nào thì câu được Kim Long Ngư lần đó.
Diệp Thiên Dật biết Tiểu Tử Nhi không đơn giản, nhưng hiện tại một số năng lực mà nàng thể hiện ra cũng quá mơ hồ.
Quan trọng là, nàng hiện tại cũng là một người bình thường.
“Bé gái này, có bản lĩnh đặc biệt gì?”
Lão giả thật sự bắt đầu chú ý đến Tiểu Tử Nhi.
Ngoại trừ bề ngoài rất đáng yêu ra, hình như cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng, nàng rất đặc biệt!
Chẳng lẽ lại có thể chất đặc biệt gì sao?
Lão giả nghĩ trong bụng.
“Cô gái nhỏ, lão phu nhận ngươi làm đồ đệ, ý của ngươi thế nào?”
Lão giả hứng thú.
Tiểu Tử Nhi chớp đôi mắt to mơ màng.
“Lão gia gia nói là muốn dạy Tiểu Tử Nhi câu cá sao?”
Tiểu Tử Nhi ngây ngô hỏi.
“Nhưng, lão gia gia còn câu không bằng Tiểu Tử Nhi mà.”
Trong lúc hai người nói chuyện, con Kim Long Ngư thứ tư mắc câu.
Lão giả; “...”
“Ha ha ha, ha ha ha _ _ _ “
Lão giả không khó chịu vì lời nói của Tiểu Tử Nhi, ngược lại rất vui vẻ cười thành tiếng.
“Thú vị, hai người các ngươi thật là thú vị, tiểu tử, ngươi từ đại lục bên ngoài đến từ năm nào?”
Lão giả nhìn về phía Diệp Thiên Dật hỏi.
Bởi vì nhìn cách ăn mặc của Diệp Thiên Dật, ai cũng biết là từ bên ngoài tới, điều tốt cũng có điều xấu cũng có!
“Vài ngày trước.”
“Hửm?”
Hàng lông mày già nua của lão giả đột nhiên nhíu lại.
“Mấy ngày trước sao? Có thể cảnh giới ngươi không thấp.”
Diệp Thiên Dật nói: “Vận may tốt, gặp một số cơ duyên, còn có... giết được con yêu thú tương đối lợi hại.”
“Thì ra là thế!”
Ánh mắt của hắn sáng lên.
Hai người này, đều không phải là người bình thường.
Sau đó lão giả vung tay, ném một chiếc nhẫn không gian cho Diệp Thiên Dật.
“Nhẫn không gian này lão phu đổi lấy hai con Kim Long Ngư của ngươi, đi, hôm nay cũng được rồi, đi, cùng ăn bữa ngon với lão phu nào.”
Diệp Thiên Dật nhìn ra được, lão giả này có ý muốn làm quen với bọn họ.
Nhẫn không gian này, 50m3! Giá trị hoàn toàn đủ!
Có thể là vì Tiểu Tử Nhi.
Sau đó Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi đuổi theo lão giả kia.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới một rừng trúc!
Rừng trúc này bên ngoài thành Trường Thiên, cách hồ Kim Long không xa, chả trách hắn mỗi ngày đều tới nơi này câu cá, nhưng nơi này đã thuộc về Yêu Tộc, mặc dù chỉ cách thành Trường Thiên mấy cây số.
Rừng trúc rất rậm rạp rất đẹp, bên trong còn có một dòng suối nhỏ, sau đó nhìn thấy một nhà trúc rất đơn giản bên trong.
“Chàng trai, các ngươi đi đến tiệm may vá Hạnh Phúc ở thành Trường Thiên, giúp lão phu gọi tỷ đệ kia cùng ăn bữa cơm.”
“Được.”
Sau đó Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi đi về hướng bên kia.
Diệp Thiên Dật biết lão giả này tuyệt đối không đơn giản, có thể là một lão đại ẩn nấp, dù sao mình cũng không biết làm gì, dứt khoát tạm thời xem có thể có cơ duyên gì hay không trước.
Diệp Thiên Dật vẫn là rất tin tưởng những điều này.
Chủ yếu là tính cách này, ẩn cư ở chỗ này, sau đó câu cá mấy chục năm, đây là tính cách lão đại mới có.
Lão giả kia đang chà nồi, xem ra rất thành thạo, hắn dừng một chút, sau đó nhìn về phía hướng Diệp Thiên Dật rời đi.
“Hai nhóc con này cũng rất thú vị.”
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó dọn dẹp đồ làm bếp.
Cổng thành Trường Thiên.
Rất nhiều người hội tụ ở cửa thành, bởi vì nơi này có rất nhiều nhiệm vụ, đều là những người trong thành có nhu cầu gì thì thông báo ở chỗ này, sau đó những người trong dong binh đoàn kia sau khi thấy được, sẽ có người nhận lấy.
Diệp Thiên Dật không mang theo Kim Long Ngư, hai con còn dư lai kia vẫn còn được giữ ở trong thùng của lão giả trong rừng trúc kia, cho nên không thể giao nộp nhiệm vụ được.
Không sao, dù sao cũng gần, đợi chút nữa lại đi một chuyến.
Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi rất nhanh đã đến tiệm may vá Hạnh Phúc kia.
Đó là một tiệm rất nhỏ, rất gần cổng thành.
“Trong này không phải là người thân của lão đầu kia chứ?”
Sau đó Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi tò mò đi vào.
“Xin chào, xin hỏi ngươi cần gì?”
Mới vừa đi vào, một giọng nói ngọt ngào truyền tới, sau đó một cô gái mặc tạp dề bước nhanh tới.