Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 2111 - Chương 2110: Dễ Dàng Trộm Được

Chương 2110: Dễ dàng trộm được
Chương 2110: Dễ dàng trộm được

Nhưng mà, mặc dù thương nhân kim tệ này biết, nhưng hắn cũng không có ý định nói, cũng không có ý định động thủ làm gì.

Bởi vì hắn chỉ cần kiếm được kim tệ là được rồi.

“Thương nhân kim tệ?”

Diệp Thiên Dật lần đầu tiên nghe xưng hô như vậy!

Nhưng điều này cũng không đúng, cái gì gọi là thương nhân?

Tất cả vì ích lợi của mình, vì giành lấy lợi ích mới gọi là thương nhân!

Mà thương nhân kim tệ này, hắn có lợi chỗ nào chứ?

Hắn thiệt thòi chết đi được, hoặc là nói hắn toàn đổi những đồ vật không có một chút tác dụng nào với hắn cả.

Thương nhân người ta là dùng 1 kiếm 1.5 hoặc là nhiều hơn, còn hắn dùng 100 đổi 1, bị lỗ 99.

Đây gọi là thương nhân sao?

Ánh mắt của lão giả nhìn về phía những người kia.

“Thương nhân kim tệ! Chúng ta cũng muốn đổi lấy một ít đồ! Xin nhờ người!”

Một tên cường giả gần như dùng giọng điệu khẩn cầu nói.

Bởi vì thương nhân kim tệ chính là sự tồn tại trong truyền thuyết, mà bây giờ, bọn họ đã thấy được sự tồn tại trong truyền thuyết đó, cảm giác mạnh mẽ đó, cảm giác thần kỳ đó, khiến bọn họ nguyện ý hạ mình.

“Các ngươi không có duyên với lão phu, hữu duyên gặp lại.”

Thương nhân kim tệ nói xong trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

“Đáng ghét!”

Những người khác cảm thấy cơ duyên lớn như vậy đã chạy khỏi trước mặt họ, không cam lòng!

Nhưng...

Ánh mắt của bọn họ đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

Mặc dù bọn họ không có duyên với thương nhân kim tệ, nhưng...

Người này có!

Hơn nữa nghe nói hắn có được hơn nghìn tỉ kim tệ, hơn nghìn tỉ kim tệ, đủ để có thể đạt được bao nhiêu đồ vật từ thương nhân kim tệ chứ?

Giết hắn, như vậy, những thứ này đều là của bọn họ.

Huống hồ, đây là một người rất dễ giết, cảnh giới cũng không cao, hơn nữa đi theo bên cạnh cũng chỉ là một bé gái vô hại mà thôi.

“Là hắn! Đây là người đó! Đây là người bán Kim Long Ngư, người hạ độc chết Dân thiếu gia!”

“Cái gì? Hình như đúng là hắn!”

“Báo thù cho Dân thiếu gia, các vị ra tay thôi!”

“...”

Kỳ thật đừng nói gì đến việc vì báo thù cho Dân thiếu gia của Cửu Thiên tông, luôn mồm nói như vậy, thật ra người nào thật sự muốn báo thù cho hắn chứ?

Giết chết Diệp Thiên Dật, đạt được bảo vật trong tay của hắn, ai còn trở về Cửu Thiên tông chứ? Trực tiếp rời đi luôn.

Mà mặt Diệp Thiên Dật ngơ ngác.

Giết?

Hắn giết người nào?

Hắn nhớ từ lúc đến nơi này tới bây giờ hình như chưa từng giết ai mà?

“Giết!”

Bọn họ đồng loạt phóng tới Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật khẽ thở dài.

Hắn không muốn giết người, hoặc là nói hiện tại không muốn, nhưng người ta đã giết tới trước mặt ngươi rồi, ngươi có thể làm sao chứ?

Đáng ghét!

Lúc đó không có dư kim tệ để đổi lấy Tứ Tượng Thần Chi Chú, xem ra chỉ có thể dùng bảo vật của thương thành.

“Không cho phép khi dễ đại ca ca! Khốn nạn!”

Tiểu Tử Nhi vọt thẳng đến trước mặt Diệp Thiên Dật, giang hai cánh tay bảo vệ cho Diệp Thiên Dật, sau đó sợ hãi nhắm mắt lại.

Ngay thời điểm đó, trái tim Diệp Thiên Dật run lên.

Mặc kệ Tiểu Tử Nhi trước kia như thế nào, nàng là ai, nàng lợi hại bao nhiêu, chí ít Tiểu Tử Nhi hiện tại, nàng cũng là một cô bé tay trói gà không chặt, đơn thuần như là một tờ giấy trắng, lại còn ngây thơ nữa.

Nhưng, trước nguy hiểm trước mặt này, nàng phản ứng theo bản năng là chặn ở trước mặt Diệp Thiên Dật, giúp Diệp Thiên Dật ngăn cản sức mạnh to lớn có thể khiến hắn mất mạng!

Một bé gái như vậy, làm sao có thể khiến Diệp Thiên Dật không thích chứ?

Làm sao có thể khiến Diệp Thiên Dật không muốn che chở bằng tất cả sức lực của mình chứ?

Mặc kệ nàng là ai, mặc kệ nàng trước kia như thế nào, Diệp Thiên Dật lúc này trong lòng đã âm thầm thề rằng, hắn muốn bảo vệ tốt cô nhóc này, ít nhất tại Đồ Đằng Chi Địa này, Diệp Thiên Dật muốn dốc hết sức lực bảo vệ nàng thật tốt!

Nàng cũng giống như Tiểu Anh Vũ, Linh Nhi và Đoan Mộc Tiểu Tiểu ở bên ngoài!

Khoảnh khắc này, bọn họ trong lòng Diệp Thiên Dật đều như nhau.

Ngay lúc Diệp Thiên Dật giữ chặt Tiểu Tử Nhi chuẩn bị động thủ...

“A _ _ _ “

Mấy tiếng kêu thảm thiết truyền tới, những người đang xông tới, phía trên bọn họ đồng thời xuất hiện một tia máu, xuyên thấu qua cơ thể của bọn họ, sau đó tất cả bọn họ đều ngã trên mặt đất.

Hình như không nhìn thấy vết thương nào, nhưng bọn họ nằm rạp trên mặt đất bắt đầu từ từ chảy máu.

Bọn họ...

Đều đã chết!

Tiểu Tử Nhi đang dùng lực nhắm mắt thấy không có bất kỳ chuyện gì xảy ra từ từ mở mắt.

Sau đó nàng nhìn thấy những người xấu kia đang nằm trên mặt đất.

“Wow! Đại ca ca thật tuyệt!”

Đôi mắt to của Tiểu Tử Nhi lóe lên ngôi sao nhỏ sùng bái ôm lấy Diệp Thiên Dật.

Nàng tưởng rằng Diệp Thiên Dật làm.

“Ách _ _ _ không phải ta.”

Ánh mắt của Diệp Thiên Dật nhìn về lão đầu phía trước kia.

“Đa tạ tiền bối!”

Sau đó Diệp Thiên Dật ôm quyền với thương nhân kim tệ kia.

Đúng vậy!

Lão giả kia trở về rồi, là hắn ra tay.

Nhưng Diệp Thiên Dật không hiểu vì sao hắn lại ra tay.

“Không cần đa lễ!”

Lão giả kia đi tới trước mặt Diệp Thiên Dật, sau đó nhìn về phía Tiểu Tử Nhi.

“Chỉ là khoảnh khắc kia, lão phu nhìn thấy bé gái nhỏ này dũng cảm đứng trước ngăn chặn cho ngươi, ta động lòng trắc ẩn mà thôi.”

“Hì hì.”

Tiểu Tử Nhi cười ngây ngô, dù sao cũng không hiểu ý gì, cái gì gọi là lòng trắc ẩn.

Hình như... cũng có thể là nói có lý.

Diệp Thiên Dật không nghi ngờ gì.

“Bảo vệ nàng thật tốt, đáng để ngươi dùng cả đời để bảo vệ.”

Lão giả kia vỗ vào bả vai Diệp Thiên Dật, sau đó liền biến mất không thấy nữa.

“Đại ca ca.”

Tiểu Tử Nhi chớp mắt nhìn Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật cười cười, nói: “May mà có Tiểu Tử Nhi, Tiểu Tử Nhi mới là lợi hại nhất.”

“Hihihi...”

“Đi thôi!”

“Dạ dạ!”

Được Diệp Thiên Dật khen ngợi một tiếng, Tiểu Tử Nhi vui vẻ không nhịn được nhảy về phía trước.

Diệp Thiên Dật vươn tay, trên tay lại có thêm vài lá bùa, sau đó Diệp Thiên Dật lộ ra một nụ cười xấu xa.

“y dza, có phải là xấu quá hay không, người ta đã ra tay giúp ta, ta còn trộm đồ của người ta.”

Trong lòng Diệp Thiên Dật mặc dù cảm thấy không đúng, nhưng vì sao lại có cảm giác thoải mái như thế chứ?

Đúng vậy!

Diệp Thiên Dật vốn không có bất kỳ ý nghĩ gì về việc này, nhưng ngay lúc lão giả kia vô ý vỗ bả vai Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật đã nảy ra ý nghĩ này.

Găng Tay Đạo Thần vừa mới mua được từ chỗ của hắn vẫn còn mang trên tay, sau đó Diệp Thiên Dật đã thôi thúc sức mạnh của Găng Tay Đạo Thần!

Quả thật là rất tốt, sức mạnh của Găng Tay Đạo Thần này thật không thể nào nhận ra!

Lão giả kia trong tay có nhiều bảo vật như thế, Diệp Thiên Dật cho rằng hắn có thể là Thần Chí Cao, sự tồn tại này cũng không phát hiện ra, Găng Tay Đạo Thần này, thật sự đổi không bị lỗ rồi!

Mà trong khoảnh khắc đó Diệp Thiên Dật trộm được cái gì?

Một tấm Tứ Tượng Thần Chi Chú, một tấm Phong Ngữ chú còn có một tấm Lôi Thần Chú!

Vừa rồi không có tiền mua, sau đó vừa hay trộm được, mặc dù không nhiều, nhưng thật là sướng.

Cảm giác trộm đồ này, Diệp Thiên Dật cảm thấy có hơi thích rồi.

Quan trọng là, người khác không phát hiện được!

Trời ạ!

Kích thích!

...

Cửu Thiên tông.

“Bọn họ trở về rồi sao? Có tin tức gì không?”

Tông chủ Cửu Thiên tông hỏi.

Bình Luận (0)
Comment