Một bên khác, Diệp Thiên Dật nhìn thấy Hỏa Linh Châu của mình đã đặt hoàn toàn vào mặt dây chuyền Tiểu Tử Nhi tặng, trong thanh kiếm này.
Dường như...
Rất thích hợp!
Vừa vặn.
Sau khi Hỏa Linh Châu được đặt vào thanh kiếm này, mặc dù tổng thể không chuyển sang màu đỏ, nhưng tỏa ra một dáng vẻ rực lửa!
Khiến vẻ đẹp vốn có của thanh kiếm này tự nhiên phóng khoáng hơn ba phần.
Chủ yếu là, Diệp Thiên Dật cũng rất thích sử dụng thanh kiếm này.
Nó không phải loại rất nhẹ rất nhỏ rất dài kia, cũng không phải là loại kiếm nặng rất lớn rất rộng kia, chính là vừa vặn.
Nhưng bây giờ, Diệp Thiên Dật không thể hiểu được.
Tại sao chứ?
Tại sao Hỏa Linh Châu lại kết hợp hoàn hảo với thanh kiếm mà Tiểu Tử Nhi tặng mình như vậy?
Hơn nữa, Diệp Thiên Dật vươn tay, thanh kiếm kia đã rơi vào lòng bàn tay của Diệp Thiên Dật!
Diệp Thiên Dật có thể cảm nhận rõ ràng được cảm giác phong cách cổ xưa từ thanh kiếm này, hơn nữa bởi vì sự tiến vào của Hỏa Linh Châu, khí tức của thanh kiếm này trở nên rất mạnh mẽ!
Không phải...
Diệp Thiên Dật biết rằng, trong những tình huống bình thường, không thể nào có một vũ khí có thể kết hợp hoàn hảo với Hỏa Linh Châu cấp bậc này được, hơn nữa là tự động kết hợp, Diệp Thiên Dật không cần làm gì.
Chỉ có một lý do cho điều này, đó chính là, hai cái này là một!
Trời?
Diệp Thiên Dật sợ ngây người!
Hỏa Linh Châu là một nguồn sức mạnh cho vũ khí?
Vãi?
Tin tức này hơi khoa trương rồi.
Sự tồn tại của Ngũ Đại Linh Châu dường như là một thứ không thua pháp tắc, ngươi giỏi, chắc chắn không bằng pháp tắc, nhưng nếu ai có thể có được một viên, đó cũng là vận may không thể tin được.
Cả đời này cơ bản thuộc về sự tồn tại vô địch rồi.
Tuy nhiên, nó chỉ là một trong những sức mạnh chủ yếu của vũ khí?
Vũ khí kia rốt cuộc là thứ gì?
Diệp Thiên Dật cứ nhìn chằm chằm vũ khí này như vậy, trong nhận thức của hắn không có sự tồn tại của vật này, thậm chí ngay cả hình dáng cũng không biết.
Huyền Thiên Thánh Khí thời kỳ Thượng Cổ vô cùng vô cùng lợi hại?
Không đến mức đó, bởi vì phải biết rằng, thời kỳ Thượng Cổ có một Tà Ma Chi Chủ, khắp thiên hạ nhờ vào việc chế tạo ra một vũ khí vượt qua sức mạnh của thế giới này, chính là Chí Trăn Chi Phong trong tay Diệp Thiên Dật, mới có thể đánh bại được Tà Ma Chi Chủ!
Vũ khí đó chắc chắn cũng không khoa trương bằng thanh vũ khí trong tay Diệp Thiên Dật hiện nay.
Năm cái lỗ kia, có thể tượng trưng cho Ngũ Linh Châu.
Sử dụng Ngũ Linh Châu làm trung tâm của sức mạnh, cái này, trời ạ...
Chờ đã!
Vậy nếu như năm cái lỗ kia là Ngũ Linh Châu, vậy 12 đường vân trước mắt chính là...
“Cái gì?”
Diệp Thiên Dật vừa vừa nghĩ đến thứ này, sau đó đột nhiên, cơ thể hắn phát ra hai luồng ánh sáng đỏ tím.
Diệp Thiên Dật cảm nhận được, trong cơ thể hắn... Lực Lượng Pháp Tắc và Linh Hồn Pháp Tắc bị cưỡng ép kéo ra ngoài.
Hả, cái này?
Còn thanh kiếm kia lao thẳng tới chân trời... giống như là một căn nguyên, hai Pháp Tắc màu đỏ và tím bị nó hấp thu.
Diệp Thiên Dật: “...”
Năm cái lỗ là Ngũ Linh Châu, 12 đường vân trước mắt có thể là... mười hai Pháp Tắc?
Một thanh vũ khí, dùng mười hai Pháp Tắc và Ngũ Linh Châu làm trung tâm sức mạnh?
Không phải chứ...
Đây là vũ khí gì?
Nhận thức của Diệp Thiên Dật đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Mười hai Pháp Tắc là gì?
Trời ạ?
Tiểu Tử Nhi, rốt cuộc là ai chứ?
Diệp Thiên Dật ngây người.
“Tiểu Tử Nhi, đây rốt cuộc là vũ khí gì vậy?”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng hỏi.
“Hmmm??”
Đôi mắt to của Tiểu Tử Nhi tràn đầy nghi hoặc.
Được rồi.
Nàng quên hết rồi.
Trong lòng Diệp Thiên Dật như có sóng to gió lớn vậy.
Vũ khí này, chắc chắn không thuộc về thế giới này, chắc chắn là sự tồn tại vượt qua cả vị diện này.
Trời ạ, mười hai Pháp Tắc và Ngũ Linh Châu được dùng làm trung tâm sức mạnh của một thanh vũ khí, ngươi có thể tưởng tượng nó khoa trương đến cỡ nào không?
“Đại ca ca... Tiểu Tử Nhi cũng không biết, không biết vì sao mặt dây chuyền mà Tiểu Tử Nhi tặng đại ca ca lại biến thành một thanh kiếm.”
Tiểu Tử Nhi tay chân luống cuống kéo tay Diệp Thiên Dật, còn tưởng rằng Diệp Thiên Dật tức giận.
Giận thì không giận, cho dù Pháp Tắc của mình bị thanh kiếm này hấp thu, quả thật Diệp Thiên Dật cũng không cảm thấy sao, dù sao thanh kiếm này vẫn thuộc về hắn, đúng chứ?
Một thế lực kinh thiên bùng phát, làn sóng xung kích mạnh mẽ đột phá trên hư không, nó đi đến đâu, lá rụng đến đó.
Còn những cường giả của Nhân Tộc đến từ bốn phương tám hướng bao gồm cường giả của Yêu tộc, toàn bộ bọn họ cũng bị làn sóng xung kích công kích không cách nào tiến về phía trước.
“Đó là cái gì?”
Bọn họ nhìn thanh kiếm từ xa trên hư không kia, thanh kiếm đó lúc này, thật giống như Thần Minh, khí thế áp bức đến mức bọn họ hoàn toàn không thở được.
Đột nhiên, thanh kiếm kia hóa thành một vệt sáng rơi trên mặt đất.
Mà khí thế cũng biến mất theo.
“Mau đi!”
Mọi người không ngừng kích động!
Bọn họ đều cho rằng khí thế vừa rồi là thanh linh khí này phát ra, là linh bảo xuất thế!
Mà thanh kiếm này, nó không rơi trên mặt đất, nó hóa thành một vệt sáng trực tiếp rơi vào tay Diệp Thiên Dật, không nhập vào trong.
Diệp Thiên Dật cũng không có cảm giác đặc biệt gì, cảnh giới cũng không tăng lên, chỉ là cảm thấy mình có thêm một mối liên hệ với thanh kiếm này, giống như... thanh kiếm này tự động nhận hắn là chủ.
Nhưng Diệp Thiên Dật không có làm gì.
Chẳng lẽ là bởi vì Pháp Tắc sao?
Khả năng là vậy.
Nhưng bây giờ, Diệp Thiên Dật không kịp nghĩ nhiều đến điều này, mọi người đều đã tới rồi!
“Đi!”
Diệp Thiên Dật cùng Tiểu Tử Nhi rời khỏi đó, nhưng trước khi rời đi, Diệp Thiên Dật thiết lập một trận pháp ở đó, trận pháp này không mạnh, thắng ở chỗ đang không ngừng phóng thích linh lực, sẽ thu hút mọi người đến vị trí này!
Còn Diệp Thiên Dật chạy không được, cảnh giới hắn quá thấp, vừa phóng thích thuộc tính không gian, những người khác đều có thể phát giác được.
Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi ẩn nấp ở cách đó không xa.
Người từ bốn phương tám hướng đều tập hợp đến đây!
“Đây là...”
Anh mắt bọn họ chú ý tới trận pháp này.
“Đáng ghét! Đây chỉ là một trận pháp bình thường vừa mới phóng thích ra mà thôi, chỉ sợ bảo vật đã bị người phóng thích ra trận pháp này lấy mất rồi.”
Một lão giả nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không thể nào? Trận pháp này cũng không mạnh, cũng chứng tỏ rằng cảnh giới người kia hẳn không cao, mà uy lực vừa rồi chúng ta đều cảm nhận rõ ràng, vô cùng mạnh mẽ, vậy một người cảnh giới không cao có thể lấy đi đồ vật nhanh như vậy sao?”
“Nói cũng đúng.”
Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi xuất hiện trong đám đông một cách lặng lẽ.
Không ai đặc biệt chú ý, chỉ coi bọn họ là người đi cùng đến.
Đây chính là điều thông minh của Diệp Thiên Dật.
“Đáng ghét! Một chuyến đi uổng công rồi, chẳng lẽ lại bị người của Yêu tộc lấy đi mất?”
“Vậy chỉ có thể trở về thôi.”
“Đi thôi.”
Bọn họ cũng không có cách nào, vốn cho rằng đến đây có thể thấy cái gì đó, hoặc là bọn họ vẫn còn có cơ hội chiến đấu để cướp đoạt, không ngờ được sau khi tới nơi thì đã trực tiếp biến mất rồi.
Diệp Thiên Dật cũng chuẩn bị cùng Tiểu Tử Nhi rời đi theo dòng người.
“Là ngươi! Tông chủ, người ở đây!”
Có người ngăn cản Diệp Thiên Dật, sau đó lớn tiếng hô lên.