Dịch: Cỏ Dại Team
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Ta không quan tâm đến những thứ này, ta chỉ muốn biết tại sao nàng ấy lại giống hệt chị gái ta."
"Có lẽ ngươi chỉ có thể biết được điều này khi đến Nguyệt Thần cung thôi."
Đôi mắt của Diệp Thiên Dật sáng rực lên.
"Hoặc là, đến chủ điện."
"Hả?"
Hai cô gái ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên Dật.
"Đi thôi, chúng ta đi chọn bảo vật."
Sau đó Diệp Thiên Dật bước vào.
Tấm Thẻ hướng dẫn địa đồ toàn khai cho Diệp Thiên Dật biết rằng đường vào chủ điện là ở sảnh này.
Sau khi Diệp Thiên Dật bước vào, hắn ta nhìn những bảo vật xung quanh mình.
Đẳng cấp quả thực cao đến mức khó tin, điều mà ai cũng không ngờ là ở đây lại có Linh khí Thần giai và Võ kỹ Thần giai! Vốn dĩ, họ đã khá hài lòng với kỳ vọng có thể có được Linh khí Thần giai cấp cao này rồi, mặc dù trong tay họ có rất nhiều Võ kỹ Thiên giai và thậm chí cả Linh khí Thiên giai nữa.
Rất khó để chỉ chọn một thứ.
“Diệp Thiên Dật, ta cũng đi chọn.” Bạch Hàn Tuyết nói với Diệp Thiên Dật.
Nàng không thể đoán được Diệp Thiên Dật định làm gì.
"Được."
Diệp Thiên Dật gật đầu, sau đó cũng giả vờ như đang lựa chọn bảo vật mình muốn, nhưng thật ra là đang tìm đường vào chủ điện.
"Đúng là đây rồi."
Nếu có thể mở ra được chủ điện chắc chắn là không tệ, Diệp Thiên Dật nhìn một bài thơ trên tường, sau đó theo hướng dẫn của Thẻ hướng dẫn địa đồ toàn khai, vì vậy hắn ấn vào bốn chữ của bài thơ là bổn, tôn, đẹp, nhất trong hàng chục chữ trong bài thơ...
Diệp Thiên Dật: "..."
Ngay sau đó, một tia sáng bao trùm Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật biến mất ngay tại chỗ.
Diệp Thiên Dật rất đờ đẫn, thời điểm ấn còn chưa cảm thấy gì, sau khi ấn xong...
Bản tôn đẹp nhất??
Đệt!! Ngươi đừng như vậy chứ, ngươi như vậy sẽ khiến Diệp Thiên Dật cảm thấy ngươi không phải là một cô gái "đứng đắn" đó, quá tự luyến rồi... Tuy rằng quả thật là rất đẹp...
Vị trí của Diệp Thiên Dật vừa vặn lại là điểm mù trong phạm vi nhìn của tất cả mọi người, mọi người đang toàn tâm toàn ý chọn bảo vật mình muốn, một lát sau, Thi Gia Nhất phát hiện không nhìn thấy Diệp Thiên Dật ở đâu cả?
"Hàn Tuyết, Hàn Tuyết, Diệp Thiên Dật đâu?"
Thi Gia Nhất vội chạy đến cạnh Bạch Hàn Tuyết, Bạch Hàn Tuyết cũng không ngừng tìm kiếm.
Người đâu rồi?
Kỳ thực dưới tình huống bình thường, phương thức tiến vào chủ điện này tuyệt đối không thể có người tìm ra được, đây cũng không phải là chuyện có duyên phận thì có thể gặp được, người nhìn thấy bài thơ khắc ở trên tường này cũng không ít, nhưng ngươi có thể nghĩ tới bài thơ trên tường này là một cơ quan điều khiển không?
Cứ cho là ngươi có thể đoán được đi, vậy ngươi có thể dựa theo bốn chữ "bản tôn đẹp nhất" lần lượt ấn xuống không?
Tuyệt đối không thể! Nhưng trừ khi...
Ngươi là nhân vật chính!
...
Hào quang chợt lóe lên, Diệp Thiên Dật xuất hiện trong một Thủy Tinh cung rất đẹp.
Tất cả xung quanh đều là băng tuyết, băng đá trong suốt long lanh, trang sức tinh xảo chứng tỏ đây nhất định là nơi ở của một người con gái. Không gian không lớn lắm, khoảng ba, bốn trăm mét vuông, tìm không được lối ra. Nơi này đã bị phong bế, nhưng cũng không biết là ánh sáng phát ra từ nơi nào khiến nơi này cực kỳ sáng sủa.
Trong toàn bộ không gian, không hề có chỗ nào đặc biệt, cũng chỉ có một chiếc giường băng tản ra sương lạnh ở phía trước thu hút sự chú ý của Diệp Thiên Dật, vì có một người con gái mặc bộ váy màu xanh da trời đang nằm ở trên giường băng, sau đó Diệp Thiên Dật chậm rãi đi tới.
Mấy chuyện này là chuyện quái quỷ gì thế nhỉ!
Bởi vì cô gái này chính là người giống hệt Diệp Tiên Nhi mà mọi người vừa mới gặp khi nãy, lúc này nàng đang ưu nhã nằm ở đó, hai bàn tay xếp chồng lên nhau đặt ở trên người của mình, rất yên tĩnh, Diệp Thiên Dật cũng không biết nàng đã nằm ở trong này đã bao nhiêu năm rồi.
"Vì sao lại giống nhau đến thế."
Diệp Thiên Dật nhìn nàng, sau đó chậm rãi đi dạo xung quanh.
Ngay vào lúc này, một hình bóng mờ mờ xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên Dật. Diệp Thiên Dật mau chóng dừng lại, nhìn chằm chằm vào nàng.
"Tại sao lại là một người con trai tới được đây?"
Chân mày của thần hồn cô gái nhíu chặt lại, nhìn Diệp Thiên Dật tự lẩm bẩm.
Diệp Thiên Dật vội vàng thi lễ một cái: "Vãn bối Diệp Thiên Dật xin ra mắt tiền bối."
Chết mịa! Thích ứng vất vả quá!
Mấu chốt là trông rất giống Diệp Tiên Nhi, ngoại trừ việc nàng cao quý hơn, và đồng tử của nàng không phải màu xanh da trời. Nên Diệp Thiên Dật cứ theo bản năng coi nàng thành Diệp Tiên Nhi, sau đó liền cảm thấy hành lễ với nàng rất kỳ quái. Động tác bình thường không phải là nên giang hai tay ôm nàng vào trong lòng hay sao, chẳng may tốt hơn một chút thì cong mông lên, sau đó là xông tới à?
Cảm thấy rất quái lạ.
"Miễn lễ."
Tiếp đó, Diệp Thiên Dật ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Mà thôi, con trai thì con trai, ngươi có thể đến được nơi này, thì đã thấy ngươi chính là người hữu duyên. Tuy rằng xưa nay Nguyệt Thần cung chưa hề có tiền lệ để nam giới trở thành Nguyệt Thần, có điều chỉ sợ rằng cũng chỉ có ngươi mới đủ khả năng để có thể nhìn thấy bản tôn mà thôi."
Cô gái thở nhẹ một hơi.
"Tiền bối chính là Nguyệt Thần của Nguyệt Thần cung sao?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Ừm... Nguyệt Thần trước đây, thiếu niên, ngươi có muốn trở thành Nguyệt Thần của Nguyệt Thần cung không?"
Nàng nhìn Diệp Thiên Dật và nói rất chân thành.
Diệp Thiên Dật lắc lắc đầu: "Không muốn."
"Hả? Không muốn?"
Chân mày nàng khẽ cau lại.
"Lý tưởng của ta chính là được trái ôm phải ấp các em gái xinh đẹp, ta không có hứng thú với quyền lợi và những thứ khác."
Diệp Thiên Dật nhún vai nói.
Người con gái này là Nguyệt Thần trước đây của Nguyệt Thần cung, vậy tại sao lại giống Diệp Tiên Nhi đến thế?
"Có chút thú vị, còn có người không có hứng thú với những thứ này cơ à." Thần hồn của cô gái ngồi bên mép giường, nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía cơ thể của nàng.
Diệp Thiên Dật nhìn về phía nàng, nói: "Tiền bối, ta chỉ có một câu hỏi, mặc dù ta đến chủ điện này, những thứ khác ta cũng không muốn, chỉ hy vọng tiền bối có thể giải thích nghi hoặc của ta."
"Hỏi đi."
"Ta biết một cô gái, tại sao nàng và tiền bối lại giống nhau như đúc?"
Thân thể mềm mại của người nữ khựng lại một chút.