Sau khi nghe những lời Thạch Dần Thành nói, rất nhiều đệ tử đều bày ra dáng vẻ hả hê.
Vốn dĩ tuổi tác của mọi người không kém nhau là bao, Diệp Thiên Dật cũng chỉ lớn hơn bọn họ một chút mà thôi, hoặc có lẽ trong số họ có người lớn hơn Diệp Thiên Dật một chút.
Dựa vào cái gì mà hắn mới tí tuổi đầu lại có thể đến đây ứng tuyển chức vị trưởng lão, còn bọn họ chỉ là một đệ tử nhỏ nhoi? Bọn họ đương nhiên cảm thấy không công bằng, vì cảm thấy không công bằng nên bọn họ tự nhiên sẽ mong hắn chết.
Quách Minh Duệ liếc nhìn Thẩm Thiên Nguyệt bên cạnh, nhìn thấy trong ánh mắt của Thẩm Thiên Nguyệt hiện lên sự lo lắng đối với Diệp Thiên Dật, hắn đột nhiên siết chặt tay lại!
“Bản thiếu không tin, ngươi vẫn không chết!”
Quách Minh Duệ nhìn về phía Diệp Thiên Dật, mắt hắn hơi nghiêm lại, trong lòng hừ một hơi, nói.
Những lời Tam trưởng lão vừa nói ra cũng đã quá rõ ràng rồi, cho dù hiện tại hay sau này bọn họ có so tài dùng độc với nhau, thì độc cũng là một thứ dễ giết người, lời mà hắn nói chính là muốn nhắc nhở Diệp Thiên Dật, một lúc nữa lão phu sẽ giết chết ngươi, còn ngươi có chết hay không thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi.
“Đại ca ca cố lên!”
Tiểu Tử Nhi ở phía sau Diệp Thiên Dật vẫy tay và hét lớn.
“Cố lên! Công tử cố lên!”
“Công tử cố lên!”
“Cố lên!”
Có một vài muội tử của tông môn cũng không nhịn được mà hét lớn.
“Còn ra thể thống gì nữa, các ngươi đều im miệng hết cho ta!”
Thẩm Thiên Luyện mắng.
Sau đó hắn nhìn Tô Ngữ Ninh ở phía sau, chắp tay tỏ vẻ áy náy.
Tô Ngữ Ninh cũng hành lễ thể hiện sự tôn trọng.
Thực ra Thẩm Thiên Luyện cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Tô Ngữ Ninh không tiến gần đến đây một chút, nhưng nghĩ kỹ lại, thân phận người ta đặc biệt, có thể là nàng không muốn bị nhiều đệ tử chú ý tới.
Diệp Thiên Dật mở bình ngọc thứ nhất, bên trong là một viên đan dược, hắn đổ viên đan dược ra và đặt nó lên chiếc đĩa ngọc đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
Trong giây phút đó, dường như mọi người đều nhìn thấy một làn sương đen bao quanh viên đan dược, tức khắc cảm thấy không khí xung quanh trở nên nguy hiểm.
Xì—
Độc đan này...
Độc đan này rốt cuộc ở cấp độ nào.
“Đây là Thiên Sát Đan.”
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
Thẩm Thiên Luyện kia, bao gồm cả đám trưởng lão, mắt đều sáng lên.
Tiểu tử này giỏi!
Không phải là do ít người biết đến viên độc đan này, mà là do việc ngươi chỉ cần nhìn qua một lượt, ngửi qua một lần liền nhận ra, thực sự phải là người có bản lĩnh mới có thể làm được!
Sự việc vừa xảy ra khiến bọn họ không thoải mái, hắn không hề giữ cho tông môn chút thể diện nào, nhưng sự mến mộ đối với Diệp Thiên Dật của bọn họ đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Sắc mặt của Tam trưởng lão vẫn không hề thay đổi.
“Đúng không?”
Đám đệ tử kia ngơ ngác nhìn nhau.
“Rõ ràng đúng rồi! Vì các vị trưởng lão, bao gồm cả tông chủ đều không có chút phản ứng gì, nếu mà hắn sai thì bọn họ chắc chắn sẽ phản ứng lại ngay.”
“Người này thực sự không đơn giản.”
Thực ra trong lòng bọn họ đều cảm thấy bội phục hắn, vì nếu đem bản thân ra so sánh, việc này bọn họ chắc chắn sẽ không làm được, mà Diệp Thiên Dật lại làm được, bọn họ tự khắc sẽ cảm thấy hắn mạnh hơn!
Diệp Thiên Dật mở bình ngọc thứ hai, đổ một loại bột từ trong bình ngọc ra.
“Thất Tinh Hóa Cốt Tán.”
Diệp Thiên Dật nói xong trực tiếp lấy ra bình ngọc thứ ba.
Đổ viên đan dược từ bên trong ra, trái ngược với hai bình trước, hắn nhìn không ra viên đan dược này có điểm gì đặc biệt, không giống viên độc đan đầu tiên chỉ cần nhìn qua một lượt là có thể đoán ra, cũng không giống loại bột trong bình thứ hai, thậm chí thứ này nhìn không giống độc đan, lại còn có mùi thơm.
Diệp Thiên Dật cau mày.
Khóe môi Tam trưởng lão vô tình lộ ra nụ cười khẩy.
Thứ này không phải loại độc đan thông thường, bao gồm những viên ở phía sau đều không phải là loại độc thông thường, đều được hắn cải biến từ đan dược nguyên bản.
Hắn vẫn muốn giả vờ sao? Trước đó ngươi chỉ cần nhìn và ngửi là có thể đoán ra, vậy bây giờ ngươi có thể đoán ra đây là loại đan dược nào không?
Thực ra chính Tam trưởng lão cũng có thể đoán ra Diệp Thiên có thể làm được việc này, cho nên hắn mới đưa ra những thứ này.
Mà trong tiềm thức, hắn cũng nghĩ rằng Diệp Thiên Dật có thể đoán ra, vậy có thể chứng minh trong mắt Tam trưởng lão, y thuật của Diệp Thiên Dật khiến hắn phải cảnh giác.
Diệp Thiên Dật đại khái là biết đây là loại đan dược nào, nhưng vì có người nhúng tay vào nên hắn không thể quyết định.
“Có vẻ hắn đang bị rơi vào thế khó.”
“Tam trưởng lão không hổ là Tam trưởng lão, cho dù Tam trưởng lão tùy ý lấy ra một loại độc, cũng không thể bị một tên tiểu bối tùy tiện nhận ra được?”
“Tất nhiên điều này cũng rất hợp tình hợp lý.”
“.....”
Tuy nhiên, cảnh tượng sau đó khiến mọi người đều ngây ngốc.
Chỉ biết Diệp Thiên Dật đã trực tiếp đưa độc đan vào miệng và nuốt xuống.
Mọi người:???
Thẩm Thiên Luyện:???
Tô Ngữ Ninh:???
“Mẹ nó!”
“Đù??”
“Mẹ kiếp?”
Lúc này, chỉ có một câu chửi thề mới có thể chứng minh được nội tâm của đám người này.
Bọn họ đều há hốc mồm.
Người này lại dám trực tiếp nuốt vào bụng sao?
Trước tiên, chúng ta không bàn đến đây là loại đan độc gì, nó dẫu sao cũng chỉ là một loại đan dược được Tam trưởng lão đưa ra mà thôi, nó thế nào cũng là một loại đan có độc tính rất mạnh, mà Tam trưởng lão là Thái Cổ Thần Vương cảnh, mặc dù tu vi chỉ ở mức Bán thần, nhưng trên đại lục, Thái Cổ Thần Vương cảnh cũng là mạnh nhất, hơn nữa độc của hắn cũng rất nổi tiếng.
Độc đan được luyện chế bởi một người như vậy mà ngươi lại cứ thế mà nuốt xuống sao?
“Hắn trực tiếp thử trên người người mình, chẳng lẽ là vì muốn làm rõ đây là loại độc gì hay sao?”
Tô Ngữ Ninh kia tự lẩm bẩm trong miệng.
Tên này…. điên rồi.
Không đúng, cho dù ngươi không đoán ra cũng không sao, vòng này vốn dĩ cũng không bắt ngươi phải đoán ra toàn bộ độc đan, ngươi không nhất thiết phải làm như vậy.
Tam trưởng lão đứng ở kia cũng chết lặng.
Tên này điên rồi sao?
Thẩm Thiên Luyện cau mày.
Nói thực, những gì mà Diệp Thiên Dật thể hiện ra trước mắt, bao gồm cả hành động nuốt đan độc thực sự khiến hắn khâm phục!
Ở thân phận tiểu bối mà dám làm ra chuyện như vậy, điều này thực sự nằm ngoài nhận thức của hắn.
Nhưng Thẩm Thiên Luyện lại không hề hoài nghi bất cứ điều gì.
Vì chuyện này cũng liên quan đến tôn nghiêm của hắn, hắn vì tôn nghiêm của bản thân, vì không muốn người khác cười nhạo hắn mà làm như vậy, cũng rất hợp tình hợp lý.
Sau khi ăn độc đan, Diệp Thiên Dật lập tức ngồi thiền, cho dù sắc mặt hắn đã đen lại, nhưng hắn vẫn ngồi nguyên tại đó.
Một lúc sau, hắn lấy ra một viên đan dược và tự mình cho vào miệng, trong giây lát, sắc mặt hắn lập tức trở nên hồng hào.
“Đây là độc Tam Trùng Vương đã được cải biến, thay một loại côn trùng khác, thêm vào đó là độc Bích Lân Xà và độc Xích Diễm Xà, đúng không?”
Diệp Thiên Dật nhìn về hướng Tam trưởng lão kia.
Tam trưởng lão sững người.
“Đúng!”
Hắn khó nhọc nói ra từng chữ.
Mọi người: “......”
Wowww - -
Bọn họ chịu không nổi hít vào một luồng khí lạnh.
Chỉ với thủ đoạn như vậy đã khiến một vài người cảm thấy, ngay cả làm trưởng lão thì cũng không vấn đề gì với hắn.
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn tiếp sang một chiếc bình khác.
“Không cần nữa.”
Tam trưởng lão chủ động cắt ngang hành động của Diệp Thiên Dật.
“Hả?”
Diệp Thiên Dật nhìn về hướng Thạch Dần Thành.
Thạch Dần Thành nói: “Ngươi có thể nói ra tên loại độc này, chứng minh sự hiểu biết sâu rộng của người về độc, ngươi dám dùng thân mình thử độc, chứng minh ngươi rất quyết đoán, ngươi có thể tùy tiện dùng một loại thuốc không phải thuốc giải để giải độc, chứng minh thuốc giải của ngươi không phải loại tầm thường, những loại độc tiếp đó, ta đoán đều sẽ không làm khó được ngươi, chúng ta có thể chính thức so tài rồi.”