Ban đêm, Diệp Thiên Dật lặng lẽ tranh thủ lúc Tiểu Gia Vũ đang ngủ say lẻn ra khỏi phòng.
…
Đúng lúc này, trong sân vườn của căn biệt thự khổng lồ của Long gia ở thành Cửu Châu Thiên, một tên thanh niên đang điên cuồng đập phá bất cứ thứ gì ở trước mặt hắn.
“Chết đi ! Chết đi! Chết đi cho bổn thiếu gia! Đồ khốn khiếp.”
Long Minh dữ tợn đập phá hết những thứ xung quanh, mấy người nhà họ Long đứng gần đó run run rẩy rẩy.
“Cút hết cho bổn thiếu gia.”
Nghe đến lời này, bọn họ như thể được ân xá, lật đật chạy tản ra thật nhanh.
Long Minh thở hổn hển.
Hôm nay hắn lại bị mấy thằng ranh con của mấy gia tộc đó làm nhục ngay trên phố.
Vì cái gì?
Hắn là con trai thứ hai của nhà họ Long ở thành Cửu Châu Thiên này, chính là nhà họ Long, là gia tộc hàng đầu của thánh Cửu Châu Thiên, tuy rằng bên trên còn có các gia tộc cấp cao khác, nhưng ở thành Cửu Châu Thiên này, gia tộc hàng đầu đã có thể bằng một nửa của tám đại môn phái. Nhưng tại sao? Anh trai hắn trời sinh đã giỏi giang như vậy, tu luyện cũng có thiên phú mạnh như vậy, còn hắn lại giống như một thằng phế vật? Phế vật thì cũng thôi đi. Cha mẹ hắn còn đối xử với anh trai hắn và hắn hoàn toàn khác nhau. Thậm chí hắn cảm thấy, trong mắt người nhà họ Long, Long Minh hắn chỉ là một người thừa thãi.
Đã có lúc hắn muốn rời khỏi cái nhà này, hắn muốn tự chứng minh bản thân mình, nhưng mà ở nhà họ Long không phải lo cơm ăn áo mặc, có tiền tiêu xài thỏa thích, gái gú chơi hoài không hết. Ngoại trừ tài năng thiên bẩm hơi kém cỏi một chút, thì hắn được sống trong một hoàn cảnh sung sướng hơn bất kỳ một ai khác, hắn không nỡ bỏ đi.
Nhưng hắn không muốn như thế, hắn không muốn cứ mỗi lần bước chân ra ngoài. Những người khác lại chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn, nói rằng anh trai hắn là một thiên tài vô song, còn hắn chỉ là thứ phế vật. Đặc biệt là những thằng ranh con của của các gia tộc hạng nhất, hạng hai, thậm chí là hạng ba khác đều giỏi hơn hắn nhiều, bọn họ đều có thể bắt nạt trên đầu trên cổ hắn. Vì thế hắn rất khó chịu! Cực kỳ khó chịu! Mặc dù một vài kẻ coi thường hắn đã bị hắn âm thầm giết chết, nhưng cũng không thể giết tất cả mọi người ở thành Cửu Châu Thiên này được.
Hắn biết tài năng thiên bẩm của anh trai mình cũng rất kém cỏi! Nhưng vài năm trước đã vô tình gặp được một kì ngộ, và kì ngộ đó đã thay đổi cả cuộc đời hắn và hắn biến hắn thành thiên tài chỉ sau một đêm.
Hắn vẫn tưởng mình cũng sẽ có một ngày được như vậy, nhưng trong vòng mười chín năm trôi qua, hắn chưa bao giờ gặp được. Vì lý do này, hắn đã cố ý đi đến Yêu thú lĩnh vực nguy hiểm, cố ý buộc dây cứu sinh nhảy xuống vách núi, cố ý nhờ người khác hạ độc mình, cố ý sắp xếp cho những người thân tín phản bội hắn, hãm hại hắn, cố ý ở phòng đấu giá sưu tầm đủ loại đồ vật có vẻ như thông thường nhưng lại có thể trở thành vật quý giá. Chính là muốn những chuyện may mắn này xảy ra với mình, nhưng tại sao hắn vẫn mãi không gặp được thời cơ đó chứ?
Trong những cuốn tiểu thuyết đó, không phải tất cả các nhân vật chính đều một bước lên đời như thế này sao? Anh trai của hắn cũng gặp phải nguy hiểm rơi xuống vách núi, vô tình gặp được một cường giả truyền cho sức mạnh vô song? Tại sao đến hắn thì không được?
Long Minh lại ra đi ra khỏi nhà một lần nữa, đi đến nơi hoang vu hẻo lánh.
Ngay lúc này, hắn nhìn thấy một tia sáng màu đỏ le lói trong rừng cây nhỏ phía trước. Hắn nhướng mày, kích động chạy đến.
Lúc hắn chạy tới nơi, tia sáng đã biến mất.
“Kỳ lạ, thứ gì đã phát ra ánh sáng đó?”
Long Minh lướt nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên nhìn thấy một vật giống như một chiếc nhẫn cổ cũ kỹ nằm trên mặt đất, hắn cúi đầu nhặt lên.
Ngay lúc này, ánh sáng đột nhiên lóe lên, hắn vô thức nhắm mắt lại. Lúc hắn mở mắt ra, Diệp Thiên Dật đã đứng trước mặt.
Hiệu ứng hệ thống, Diệp Thiên Dật có thể tùy ý tạo ra một số các ảo ảnh đơn giản. Hơn nữa còn được bao phủ bởi ánh sáng thần thánh, trong mắt Long Minh lúc này, Diệp Thiên Dật là một ông lão thần tiên, xung quanh phát ra ánh sáng.
Long Minh há to miệng, ngạc nhiên.
“Chàng trai trẻ, lão già ta đây là một kẻ có mạnh phi phàm, Thiên Dật, ở đại lục Thiên Lam một vạn năm về trước. Hàng nghìn năm trước đã bị các vị Thiên Đạo cảnh vây giết. Tiếc rằng ta đã ngã xuống, nhưng linh hồn của ta được chứa trong Thánh giai Linh Khí Cửu Thiên Thần Giới này. Bây giờ, lão giả ta muốn xuất hiện trở lại, ngươi có bằng lòng giúp cho ta không? Ta ngươi gặp nhau ắt hẳn là do duyên phận, nếu ngươi đồng ý giúp ta, ta sẽ cho ngươi một bước lên đời.”
Thịnh thịch…
Hắn trực tiếp quỳ gối trước mặt Diệp Thiên Dật, chầm chậm dập đầu, quả nhiên là rất sùng bái.
“Hậu bối Long Minh, được gặp tiền bối là vinh hạnh, nhất định sẽ tận tâm hết lòng vì đại thù của tiền bối.”
Diệp Thiên Dật mỉm cười nhìn Long Minh đang quỳ gối trước mặt mình với vẻ thành kính và phấn khích.
Long Minh thực sự rất hưng phấn.
Đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi. Hắn đã đợi nhiều năm rồi, cố gắng nhiều năm đến như vậy để tìm kiếm một cơ hội như thế này. Ngay bây giờ, hắn cuối cùng cũng đã gặp được rồi!
Tôn giả Thiên Dật, hắn cũng chẳng biết đó là ai, nhưng nghe những lời mà người đàn ông trước mắt mình nói, hắn chính là người hàng chục nghìn năm về trước, nghìn năm về trước đó, ôi trời đất ơi.
Vạn năm về trước hắn đã bị ngàn người Thiên Đạo cảnh bao vây giết chết. Đây là khái niệm gì? Thiên Đạo cảnh, những gia tộc cấp cao hàng đầu ở thành Cửu Châu Thiên này không có một cai là Thiên Đạo cảnh? Tám đại tông môn đều không có Thiên Đạo cảnh? cũng có thể tứ đại tiên môn mới có thể tồn tại loại cảnh giới này.
Phát đạt rồi! Bất khả chiến bại! Hắn không ngờ có thể gặp được sự hiện hữu của cảnh giới này! Kể từ hôm nay trở đi, Long Minh hắn chính là thần thánh. Cái gì mà anh trai hắn, cái gì mà thiên tài ma quái của thành Cửu Châu Thiên chứ? Cái gì mà thiên tài của môn phái? Bây giờ trong mắt Long Minh, hắn chẳng qua chỉ là thứ rác rưởi.
Diệp Thiên Dật nhịn cười tới mức nghẹt thở, thật là, hắn lo lắng sợ mình lỡ cười nhạo thành tiếng cái thứ ngu đần không biết xấu hổ này.
Diệp Thiên Dật đã hỏi Liễu Khuynh Ngữ và Liễu Khiển Khiển về Long Minh, xem hai người họ có ấn tượng gì không? Bọn họ đều nói có, vì thế nên Diệp Thiên Dật cũng hiểu biết sơ sơ về tình cảnh của hắn.