Dịch: Cỏ Dại Team
Diệp Thiên Dật bất lực nhìn cảnh tượng này, nhịn không được mà cười ra thành tiếng.
Trừng phạt loại người như vậy cảm giác vô cùng sung sướng, mặc dù hắn trong mắt của những người ở thành Thánh Thiên Thủy cũng giống như Long Minh trong mắt của những người ở thành Cửu Châu Thiên này vậy.
“Ting… Ngươi đã thành công khiến cho Long Minh cảm nhận được sự ghẻ lạnh của xã hội, mức độ ghẻ lạnh tương đối cao. Đương nhiên tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 10%.”
Diệp Thiên Dật: “......”
Mức độ ghẻ lạnh tương đối cao mà chỉ có 10%?
“Haizzz... Xin lỗi nhé, vốn dĩ không muốn lừa gạt ngươi đâu. Nhưng mà hệ thống này đúng là không cho ta mặt mũi mà…. chỉ có 10%.”
Diệp Thiên Dật lắc đầu, cười.
Còn những người khác ở thành Cửu Châu Thiên thì tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng khó tin này.
“Đm. Đm. Long Minh đang khỏa thân đó hả?”
“Cảnh tượng gì thế này? Chẳng lẽ hắn bị ai uy hiếp gì sao? Cái này thật quá khó tin rồi?”
“Mặc kệ có bị người khác uy hiếp hay không? Con mẹ nó, nhanh chân nhanh tay chụp ảnh quay video lại đi.”
“......”
Diệp Thiên Dật liếc mắt nhìn. Sau đó dùng sức mạnh của hệ thống, tạo ra ảo ảnh, hắn quay người bước về phía khu rừng nhỏ.
Long Minh làm xong, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Ngay sau đó, hắn tự cảm thấy cảnh giới của mình đã được nâng lên.
Long Minh giang hai tay như đang tắm trong ánh trăng rực rỡ, nhưng cảnh tượng này trong mắt người khác thật sự rất ngu ngốc.
Minh Khiếu cảnh, tam giai, tứ giai, ngũ giai …. đến thất giai!
Hắn thật sự đã đạt đến Minh Khiếu cảnh thất giai rồi !
Ngay lúc này, hắn đã thực sự tin tưởng tuyệt đối vào vị cường giả kia.
Đương nhiên, đây không phải là cảnh giới của hắn thực sự được nâng lên, mà chỉ là ảo giác do Diệp Thiên Dật tạo ra cho hắn mà thôi. Ảo giác khiến hắn tưởng rằng cảnh giới của mình đã được nâng lên, nhưng trong mắt của người khác thì không phải vậy.
“Chụp con mẹ nhà mày ấy! Mày đi chết khuất đi.”
Long Minh trừng mắt, chỉ vào tên thanh niên cỡ 20 mấy tuổi, sau đó tức giận đi tới.
Xoẹt….
Hắn rút ra linh khí của mình, sau đó dùng kiếm đâm chết người này ngay trên phố, rồi hắn không ngừng chém lung tung lên cái xác.
Con mẹ mày, ông đây phải khỏa thân đã bực bội lắm rồi. Ngươi còn ở đó mà chụp ảnh.
“Các người chờ đó cho ta. Một khi ta đã một bước lên trời, thì mấy người các ngươi cũng chỉ là con kiến mà thôi. Cặn bã, các ngươi hãy chờ xem.”
Long Minh chạy như bay về phía rừng cây nhỏ mà hắn đã gặp vị cường giả kia.
Còn tin tức này càn quét hết cả thành Cửu Châu Thiên, dù sao thì đây cũng là Long Minh.
“Sư phụ, sư phụ, ngài có ở đây không?”
Long Minh hét to.
Diệp Thiên Dật xuất hiện lại với dáng vẻ của ông lão toát ra thứ ánh sáng thánh thiện.
Thịcnh thịch
Long Minh quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Sư phụ, ta đã hoàn thành xong, cảnh giới của đệ tử quả nhiên đã được tăng lên rồi. Đa tạ sư phụ. Xin sư phụ tiếp tục phân phó.”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Tốt lắm, ngươi đã thực sự tin tưởng ta. Kế tiếp không cần thuật Đại Tín Ngưỡng nữa. Việc ngươi cần làm tiếp theo đây là giúp ta lấy lại sức mạnh. Đồng thời, thực lực của ta càng hồi phục được nhiều, ngươi càng có thể nâng cao được cảnh giới của mình.”
Hai mắt Long Minh sáng rỡ.
“Mời sư phụ phân phó.”
“Gia thế nhà ngươi như thế nào?”
Diệp Thiên Dật giả vờ như không biết và hỏi.
“Gia tộc của đệ tử thuộc hàng hạng nhất ở thành Cửu Châu Thiên này. Thực lục của gia tộc bằng một nửa so với tám môn phái lớn, còn đệ tử là con trai thứ hai của nhà họ Long.”
Diệp Thiên Dật suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chà, một tin tức không tồi. Thế này, ngươi đi lấy cho ta hoa hồng tím song sinh, về linh thảo thì có Chước dương linh căn, quan trọng nhất là Ngọc linh chi. Ta cần phải luyện chế đan dược để có thể khôi phục lại cảnh giới. Sau khi làm xong, ta có thể trợ giúp ngươi trực tiếp nâng cấp lên đến Luyện Thể Cảnh.”
Hai mắt Long Minh lại sáng lên.
Đây đều là những linh dược cấp cao, giá trị của mỗi thứ đều trên dưới vài trăm triệu, đặc biệt là Ngọc linh chi kia. Nó là linh vật thiên địa gần đến Thiên giai, giá trị có thể rơi vào cỡ một tỷ mấy. Nhưng gia tộc cấp cao hàng đầu như gia tộc của hắn chắc là sẽ có. Diệp Thiên Dật không quan tâm hắn làm thế nào để lấy được nó, dù sao cứ việc giao phó cho hắn rồi ngồi chờ là được rồi.
Bởi vì trong đầu Diệp Thiên Dật có Càn Khôn Thánh Thuật, vì thế hắn có thể điều chế được đan dược, mà đan dược thì có thể trợ giúp cho hắn thăng cấp lên Pháp Tắc cảnh, rất quan trọng. Thần tiên tỷ tỷ có thể có, nhưng Diệp Thiên Dật không thể cái gì cũng dựa vào nàng. Hơn nữa thiệt tình không thể cứ bám váy nàng mãi như thế nữa, làm sao có thể lừa gạt người khác để đạt được thứ mình mong muốn chứ?
Tin vào sự cám dỗ rằng mình sẽ được tăng cảnh giới nên hắn rất cam tâm tình nguyện lấy ra, bởi vì những thứ này cho dù hắn có được nhưng cũng không thể dùng để nâng cao cảnh giới của mình được. Nhưng trong mắt hắn Diệp Thiên Dật lại có thể. Tuy nhiên, Diệp Thiên Dật chẳng qua chỉ tạo cho hắn một ảo giác, khiến hắn cảm thấy cảnh giới của mình tăng lên, nhưng trên thực tế thì không phải vậy.
“Cái này...... Sư phụ, những thứ linh vật thiên địa này đều rất hiếm thấy, đặc biệt là Ngọc linh chi, càng có giá trị ……..”
Long Minh có chút khó xử nói.
"Vậy những thứ này có thể biến ngươi thành thiên tài không?"
Diệp Thiên Dật nói một câu, ngay lập tức hắn đã hiểu ra.
“Đệ tử đã hiểu. Đệ tử sẽ đi ngay.”
“Ừm…. Sẽ mất bao lâu nhỉ?”
Long Minh nghĩ ngợi một chút, nói: “Nhà ta chắc có lẽ sẽ có. Sư phụ, ngươi ở đây đợi một chút.”
“Được thôi, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
"Vâng! Đệ tử đi ngay!"
“Này, nhà ngươi có lò luyện đan không?”
Long Minh gật đầu: “Có!”
“Có thể lấy nó không?”
“Đệ tử thử xem sao.” - Long Minh nói.
“Ừm, vậy ngươi đi đi.”
“Vâng.”
Sau đó, Long Minh nhanh chóng chạy đi.