Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 23 - Chương 23: Bà Nội Mày Khâu Vết Thương Tất Bị Chỉ Đâm Tay (2)

Chương 23: Bà nội mày khâu vết thương tất bị chỉ đâm tay (2)
Chương 23: Bà nội mày khâu vết thương tất bị chỉ đâm tay (2)

Dịch: Cỏ Dại Team

----

Hắn chủ động đứng chắn trước mặt mình? Liệu đây có phải là người em trai của mình không?

Trong lòng vô cùng cảm động, người bình thường có thể thấy đây là chuyện thường tình nhưng trong mắt nàng lại là chuyện rất hạnh phúc.

‘Diệp Thiên Dật, ngươi !”

Vương Hiên chỉ tay vào Diệp Thiên Dật, gương mặt trở nên rất khó coi, hắn thật không hiểu được, loại người ăn hại như vậy, cái mẹ gì cũng không có, dựa vào đâu mà dám chửi mình?

“Ngươi cái gì mà ngươi, con mẹ nhà mày mua đồ ăn tất phải tăng giá, ông già nhà mày chơi bài bạc tất bị chỉ chỏ, mày đấu địa chủ 3 4 5 6 tất không có 7, thằng em mày xài máy tính tất phải có Ding Ding (phần mềm giao tiếp qua video, giống như Zoom bên mình), cha mày đánh mạt chược tất có nã pháo (Trong chơi mạt chược, nã pháo thắng nhà dưới một trăm nhưng lại bại bởi trung pháo ba mươi lần) , bà nội mày khâu vết thương tất bị chỉ đâm tay.”

Cái miệng của Diệp Thiên Dật phun từ như pháo.

Đằng sau, Thi Gia Nhất lảo đảo chạy theo suýt chút nữa là ngã ra đất.

Tên tiểu tử này có tiền đồ à nha, hợp với gu của nàng.

“Muốn chết hả.”

Người Vương Hiên bùng lên một sức mạnh, nhưng ngay sau đó bị một sức mạnh khác đè nén lên, trong tích tắc, hắn đổ mồ hôi như mưa, gương mặt tái nhợt.

Đương nhiên là Diệp Thiên Dật ở phía sau của Diệp Tiên Nhi, hắn đứng trước mặt Diệp Tiên Nhi chính là một tên rác rưởi.

Trước mặt nàng, nàng làm sao có thể để người khác ức hiếp Diệp Thiên Dật được?

“Được lắm, Diệp Thiên Dật, ngươi chờ đó cho ta! Để bổn thiếu gia xem xem chị hai ngươi có thời thời khắc khắc ở bên cạnh ngươi được hay không.”

Vương Hiên chỉ tay vào mặt Diệp Thiên Dật, rồi nhanh chóng chạy đi.

“Yo, lúc trở về nhớ đưa cho ta hai cái đầu cá chép, phù hộ cho ta đêm nay không phải chết.”

Diệp Thiên Dật ở phía sau hét lên một tiếng.

Vương Hiên nắm tay thành quyền thật chặt.

Một điều nhịn chín điều lành, lùi một bước, càng nghĩ càng giận, nhưng mà cũng hết cách rồi, hắn làm sao có thể đánh Diệp Thiên Dật trước mặt Diệp Tiên Nhi được?

“Dùng gạt tàn”

Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Diệp Tiên Nhi lấy điếu thuốc trong miệng đầy khói của Diệp Thiên Dật cầm trên tay, sau đó khói biến thành tro.”

“Huhuhuhu, ta cũng muốn được Diệp Tiên Nhi quan tâm”

“Cái tên Diệp Thiên Dật đúng là có phúc mà không biết hưởng, aiyo.”

“Đoán chừng Diệp Tiên Nhi vì chuyện hôm qua nên mới tới.”

“…………”

Mọi người xung quanh tranh luận bàn cãi sôi nổi.

“Đã tới rồi thì cùng xem xem, tra cứu một chút đi” - Thi Gia Nhất nói với Diệp Tiên Nhi.

“Ừm” Diệp Tiên Nhi nhè nhẹ gật đầu.

Trên đường đi, Diệp Tiên Nhi dịu dàng nói:

“Chị Thập Nhất, Tiểu Dật sau này phải làm phiền ngươi nhiều rồi.”

Diệp Thiên Dật kinh ngạc nhìn hai người bọn họ trước mắt.

Hai người họ quen nhau à ?

A, thảo nào Thi Gia Thất nhiều lúc đặc biệt tốt với hắn vô cùng, thì ra là như vậy, dường như là Diệp Tiên Nhi đã cố tình gửi gắm hắn cho Thi Gia Nhất.

Nhưng mà, tại sao lại kêu là chị Thập Nhất ?

Chờ Chút …………….

Thi Gia Nhất, Thập Gia Nhất (Mười cộng một), đây lẽ nào là mười một ngọn nguồn gốc sao?

“Ngươi đã đưa cho ta bài toán khó rồi đó, cảnh giới của hắn vừa kém, vừa khó quản, lại vừa thích gây chuyện…”

Thi Gia Nhất thở dài một hơi.

“Mười bình rượu Tiên Tử thượng hạng.”

“Thống nhất.”

Đôi mắt của Thi Gia Nhất sáng lên, miệng lộ ra nụ cười ranh mãnh.

Diệp Thiên Dật: ? ? ?

Trong phòng quan sát, bọn họ đã theo dõi hết tất cả những chuyện xảy ra. Quả nhiên giống với những gì mà Diệp Thiên Dật nói, hắn thực sự không động tới Trần Siêu Vân một chút nào.

“Thật kì lạ, vậy rốt cuộc hắn vì sao một phát nổ tung rồi ?”

Thi Gia Nhất khoanh tay dựa vào tường, suy nghĩ.

Diệp Thiên Dật nói:

“Còn có thể là cái gì nữa? Chỗ bên đó là Tiểu JJ, đương nhiên là Tiểu JJ phát nổ rồi.”

(JJ = ji ji = đệ đệ, chúng ta có thể hiểu là “cậu em nhỏ” của các anh zai)

Thi Gia Nhất: “...........”

Diệp Tiên Nhi: “.............”

Diệp Tiên Nhi khẽ chau mày, có ý trách móc liếc nhìn Diệp Thiên Dật.

Khóe miệng Thi Gia Nhất cong cong lên, nàng nói với Diệp Thiên Dật: “Vậy Tiểu JJ của nhà ngươi làm bằng chì à? Hay sao mà đốt cháy không được vậy?”

Diệp Tiên Nhi: “............”

Thôi được rồi, nàng không quan tâm nữa, con người Thi Gia Nhất vốn dĩ đó giờ là như vậy.

Nhưng mà nàng biết Thi Gia Nhất tính tình lông bông lang bang, không đoan trang, thậm chí còn có chút không đáng tin cậy, nhưng thật ra rất thật tâm thật ý.

“Ngươi còn chưa nhìn thấy, sao ngươi biết nó không phải?”

Diệp Thiên Dật nói móc nói khóe Thi Gia Nhất.

Tên tiểu tử này, nghĩ ta sợ nhà ngươi chắc?

“Vậy chẳng lẽ của ngươi bắn ra pháo à ?.”

Diệp Thiên Dât: “............”

“Thật tình xin lỗi, ta thua rồi.”

Diệp Thiên Dật tâm phục khẩu phục Thi Gia Nhất.

Diệp Tiên Nhi: “................”

Gửi gắm Diệp Thiên Dật cho Gia Nhất không biết có phải là quyết định đúng đắn hay không…….. nàng có chút không tin tưởng rồi.

“Chỉ có như vậy thôi? Chẳng qua cũng chỉ lừa được mấy em nhỏ còn non nớt thôi. Ta tưởng sức mạnh của tên cặn bã này giỏi giang ra sao? Haiz, thất vọng mà, vô cùng thất vọng.”

Thi Gia Nhất lắc đầu.

Diệp Thiên Dật: “..........”

Ngươi đợi đó đi, có ngày lão tử “hành” ngươi chết lên chết xuống cho xem.

Diệp Thiên Dật thầm nghĩ trong bụng.

“Như vậy nếu Tiểu Dật không còn bị tình nghi nữa, thì đó là chuyện của người khác rồi, vậy phiền chị Thập Thất.”

Diệp Tiên Nhi cúi nhẹ người xuống

“Hứm, bổn tiên nữ đây phải đến chỗ viện trưởng lo liệu một chút, nếu không kiểm tra không kỹ càng thì tiền thưởng của ta cũng bị trừ rồi đó. Chào.”

Thi Gia Nhất tức giận đùng đùng bỏ đi, đến cửa thì dừng lại, thò đầu vào nói:

“Tiên Nhi, sắp tới là buổi đánh giá lớp sơ cấp, ngươi có muốn ở lại một chút để xem thể hiện của em trai ngươi không?”

“Được.”

“Nhân tiện, ngươi đến làm giám khảo đi. Học Viện Thiên Thủy này nếu biết ngươi đến, mà còn được làm ban giám khảo, ước đoán sẽ có nhiều người tới xem hơn, nhìn coi thằng nhỏ coi nó xấu hổ chưa kìa.”

Thi Gia Nhất cười, rồi rời đi.

“Cái gì hận cái gì thù.”

Thi Gia Nhất vừa bước ra ngoài liền cười một tiếng, tự nói một mình.

Bình Luận (0)
Comment