Nói thật, Diệp Thiên Dật đều đã có tâm lí chờ chết rồi, hệ thống này nếu như không kích phát kịp thời giống lần trước đánh nhau với thần tiên tỷ tỷ, hắn chỉ có thể chờ chết mà thôi, nhưng mà một màn này lại khiến cho Diệp Thiên Dật không thể ngờ được.
Phía xa, ánh sáng màu trắng đột nhiên lấp lóe, sau đó phát ra một tiếng vang lớn, toàn bộ mặt đất rung động, thân thể Diệp Thiên Dật nằm ở nơi đó hơi nhúc nhích một chút.
Lại sau đó...
Tất cả mọi thứ xung quanh đều rơi vào im lặng.
Soạt soạt soạt...
Diệp Thiên Dật nghe được âm thanh giẫm lá cây bên tai, sau đó hắn quay đầu lại, nhìn thấy một đôi chân trắng nõn đứng ở bên cạnh hắn, giẫm trên mặt đất.
Thật trắng nha...
Nữ tử ngẩng đầu, một cỗ lực lượng màu trắng ngà tiến vào người Diệp Thiên Dật, sau đó Diệp Thiên Dật cảm nhận được thương thế của mình đang dần dần khôi phục.
Ngay sau đó, bên người lóe ra hào quang màu phấn hồng.
Diệp Thiên Dật vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy bé ngốc kia đang ngã xuống.
Đầu hướng xuống...
Sau đó cả người chậm rãi ngã xuống.
"Ui da... Đau quá đau quá đau quá."
Sau đó Tiểu Anh Vũ đứng lên xoa xoa cái đầu nhỏ của mình, trong đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt.
Diệp Thiên Dật; "..."
Aaaaa!
Nữ thần chân dài của ta đâu? Nàng đâu rồi? Làm sao lại biến thành bé ngốc lại rồi!!!
Aaaa!!!
Sau đó nàng nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
"Chủ nhân papa, ngươi không sao chứ."
Tiểu Anh Vũ vội vàng quỳ gối xuống bên cạnh Diệp Thiên Dật lay lay người Diệp Thiên Dật.
"Ui da —— "
Diệp Thiên Dật bị nàng lay một cái, toàn thân lại đau.
"Chủ nhân papa ngươi đừng dọa Tiểu Anh Vũ."
"Ui da —— "
"Chủ nhân pa..."
"Bà chị à, xin ngươi đấy, đừng lay nữa, xin ngươi."
Diệp Thiên Dật khóc không ra nước mắt nói.
"Hử?"
Tiểu Anh Vũ nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt to tròn đỏ ngầu.
Nàng không nhớ ra được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ có cảm giác một phút vừa nãy nàng không có ký ức...
"Hu hu hu, chủ nhân papa không sao là tốt rồi, hù chết Tiểu Anh Vũ rồi."
Sau đó Tiểu Anh Vũ nhào vào lòng Diệp Thiên Dật.
"Ui da —— "
"Khụ khụ khụ —— "
Diệp Thiên Dật thực tình là đã ổn rồi, nhưng bị bé ngốc này giày vò thế này nói không chừng lại thật có chuyện nữa.
"Khoan đã... bé ngốc... Ngươi ngồi dậy đi đã, ta dưỡng thương một chút đã."
Diệp Thiên Dật vội vàng nói.
"À... à dạ."
Tiểu Anh Vũ vội vàng đứng dậy, sau đó lấy tay quệt nước mắt... Nước mũi xong lại thuận lúc bò dậy chùi chùi vào quần áo Diệp Thiên Dật...
Diệp Thiên Dật ngồi dậy, sau đó lấy ra đan dược thất giai lúc trước thần tiên tỷ tỷ cho hắn, Thiên Mệnh Đan Thánh phẩm, đây tuyệt đối là cực phẩm đan dược trị thương!
Đan dược vào bụng, hóa thành dòng khí ấm tràn ngập toàn thân Diệp Thiên Dật, sau đó Diệp Thiên Dật bắt đầu điều khí dưỡng thương, Tiểu Anh Vũ ở bên cạnh chạy tới chạy lui, nàng đang làm gì? Nàng đi hái quả.
Bóng dáng nhỏ nhắn của nàng cứ chậm ung dung bò lên trên một cái cây, cứ leo đến một nửa lại ngã xuống, sau đó lại đứng lên tiếp tục trèo...
"Phù —— "
Không biết qua bao lâu, Diệp Thiên Dật mở mắt ra.
Thương thế nặng như vậy đại khái cũng đã khôi phục được bốn phần rồi, không có cách nào khác, cho dù có đan dược cấp bậc cao thế này cũng cũng chỉ có thể chưa trị được như thế, bởi vì hắn bị thương cũng thật sự không nhẹ.
Một bàn tay bẩn thỉu thò ra trước mặt Diệp Thiên Dật.
"Cho chủ nhân papa nè."
Tiểu Anh Vũ đưa cho Diệp Thiên Dật một quả gì đó màu đỏ rực.
Diệp Thiên Dật nhìn nàng một cái.
Tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, giày thì không biết đã rơi đâu mất một chiếc, trên bàn chân có một ít vết thương nhỏ, vừa nhìn đã cực kỳ đau lòng.
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi.
Mặc dù vừa nãy nữ võ thân chân dài kia quả thật rất xinh đẹp, nhưng kỳ thật bé ngốc này... Cũng không tệ.
Nhưng mà các nàng dường như là cũng một người, nhưng lại cũng không giống như là một người... Rất quái lạ.
"Ngươi ăn đi." Diệp Thiên Dật đưa tay xoa xoa đầu của bé ngốc.
"À... vẫn còn nè, Tiểu Anh Vũ đã ăn no lắm rồi, nấc ~ "
Sau đó Tiểu Anh Vũ thả cái áo đang túm lại ra, chừng mười quả lăn xuống dưới, Diệp Thiên Dật lại nhìn, bên cạnh có mấy chục cái hột...
Diệp Thiên Dật: ???
Aaaaa!!
Vừa nãy xém chút bị bé ngốc này làm cho cảm động muốn rớt nước mắt... Trong chớp mắt lại ôm một cục tức rồi.
"Không ăn." Diệp Thiên Dật đứng dậy quay lưng bỏ đi.
"Chủ nhân papa ăn đi mà, ngọt lắm đó."
Tiểu Anh Vũ đuổi kịp Diệp Thiên Dật, vừa cắn quả vừa nói.
"Đi đi đi."
Diệp Thiên Dật liếc mắt.
Vẫn thích nữ võ thần chân dài tới nách hơn.
Đột nhiên Diệp Thiên Dật nghĩ tới điều gì.
"Ngươi chờ một chút."
Diệp Thiên Dật nhìn Tiểu Anh Vũ nhu thuận trước mặt mình, sau đó khẽ động ý niệm, phóng thích ra phép tạo hóa!
Trên chân của nàng có rất nhiều vết thương, phép tạo hóa có thể sáng tạo thân thể hoàn hảo, thì dị bản cũng có thể dùng để chữa trị được đúng không nào!
Quả nhiên, sau khi Diệp Thiên Dật phóng thích phép tạo hóa, những vết thương trên chân nàng biến mất trong nháy mắt.
Đệt! Lại phát hiện thêm một công dụng mới của phép tạo hóa này rồi.
Sau đó Diệp Thiên Dật lại dùng linh lực còn lại khôi phục thương thế của mình! Đại khái khôi phục được sáu phần, nhưng đã thoải mái hơn nhiều.
"Đã hết đau rồi nề."
Tiểu Anh Vũ cúi đầu nhìn nhìn chân nhỏ mình.
"Tới đây, ta cõng ngươi về nhà."
Diệp Thiên Dật nói.
"Thích quá thích quá!"
Sau đó Tiểu Anh Vũ nhảy lên cổ Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật; "..."
Ặc! Cái đồ không có lương tâm, ngươi không thể nói một câu đau lòng hắn, không cho hắn cõng hay sao...
Diệp Thiên Dật cũng không dám quay lại chỗ khi nãy nữa, mặc dù nơi đó có một cái long ấn lợi hại, hiệu quả cụ thể thì Diệp Thiên Dật cũng không biết, nhưng hắn sợ quay lại chỗ đó nhỡ may lại gặp phải người của Long gia, vậy hắn sẽ chết chắc.
Về đến nhà, cửa vừa mở ra, Diệp Thiên Dật đã nhìn thấy Thi Gia Nhất, Họa Thủy, Bạch Hàn Tuyết và Mộ Thiên Tuyết đang ngồi chơi Rich man*, cũng không biết là ai dạy các nàng chơi, mấy cô gái đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên Dật, sau đó ai nấy đều giật nảy mình
(*) Rich man, một trò chơi điện tử, quy tắc chơi tương tự trò cá ngựa.
Diệp Thiên Dật biểu thị đêm nay hắn bị thương, hắn muốn sang ngủ cùng với Tiểu Hàn Tuyết để được an ủi trái tim mong manh nhỏ bé, ừm... Nhất định phải nói thế mới được! Chắc hẳn Tiểu Hàn Tuyết nhìn thấy mình bị thương, sẽ mềm lòng đồng ý, he he he...