Dịch: Cỏ Dại Team
Nàng ấy rất giữ gìn, nàng có thể ngủ cùng một giường với Diệp Thiên Dật là Diệp Thiên Dật đã cảm thấy mình đã tiến được một bước lớn lắm rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Thiên Dật chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện gì quá đáng hơn.
"Chỉ là... ngươi để ta tìm em gái khác làm gì?" Diệp Thiên Dật gãi đầu một cái.
"Ta không thể giúp gì cho ngươi, cho nên ngươi chỉ có thể đi tìm cô gái khác." Bạch Hàn Tuyết nói.
Diệp Thiên Dật; "..."
Đệt! Không phải chứ? Bạch Hàn Tuyết lại rộng lượng như vậy sao?
"Đương nhiên ta chính là nói một chút mà thôi."
Sau đó, Bạch Hàn Tuyết lại nằm xuống, đưa lưng về phía Diệp Thiên Dật.
"Vậy ngươi không trách ta sao?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Ngươi có ý nghĩ này thật à."
Bạch Hàn Tuyết nói.
Diệp Thiên Dật: "..."
Đume! Phụ nữ thật là khủng bố!
"Khụ khụ khụ -- "
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng.
Không phải có ý nghĩ này, mà là đã thế rồi...
Nhưng mà đàn ông trên cái đại lục này có thể có năm thê bảy thiếp, nếu như người phụ nữ của mình chấp nhận được...
Chỉ là Bạch Hàn Tuyết có thể nói ra lời như vậy, khiến Diệp Thiên Dật có chút bất ngờ, không dám tin vào tai mình.
Kỳ thực Bạch Hàn Tuyết cũng không có ý gì khác, nàng cảm thấy với tính tình trăng hoa của Diệp Thiên Dật, mặc dù hắn đã thay đổi nhiều như vậy, nhưng phương diện kia của hắn quả thật là khó lòng mà thay đổi được. Có lẽ là bên ngoài hắn sẽ có những cô gái khác, mà khi Bạch Hàn Tuyết chấp nhận Diệp Thiên Dật trở thành bạn trai của nàng, hoặc là sau khi nàng quyết định hắn sẽ trở thành đối tượng sống cùng với mình cả đời, trong lòng của nàng thật ra cũng sớm đã tính đến chuyện này rồi.
Nàng tính toán đã rất lâu rồi, nàng có thể chấp nhận, chủ yếu là bởi vì con người này của Diệp Thiên Dật chính là như vậy... Vậy thì cứ từ từ chấp nhận, nàng cảm thấy chắc có thể, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Diệp Thiên Dật phải rất ưu tú.
Sau đó Bạch Hàn Tuyết nói: "Tùy ngươi vậy, chỉ cần ngươi đủ ưu tú, làm gì mà không được? Ta muốn đi ngủ rồi."
Sau đó Diệp Thiên Dật lại ôm lấy nàng.
"Nhưng ta đã nhịn rất lâu rồi đó."
Mặt của Diệp Thiên Dật tủi thân cọ cọ vào sau vai của nàng nói.
Bạch Hàn Tuyết: "..."
"Ta nói rồi, tạm thời chưa thể nào cùng ngươi..."
Diệp Thiên Dật cười nói: "Cũng không có ép ngươi cùng ta làm chuyện đó mà."
"Vậy ngươi có ý gì?"
Bạch Hàn Tuyết đưa lưng về phía Diệp Thiên Dật, không hiểu hỏi.
Sau đó, Diệp Thiên Dật nhỏ giọng lầm bầm một câu bên tai nàng.
Nếu như bây giờ có ánh sáng, Diệp Thiên Dật sẽ phát hiện gương mặt vừa nãy thật vất vả mới khôi phục được của Bạch Hàn Tuyết trong chớp mắt lại đỏ bừng lên.
"Không được, ta đi ngủ đây."
Bạch Hàn Tuyết cắn răng nhắm hai mắt lại, thế nhưng nhịp tim đập rộn ràng kia nhanh đến mức không thể nào tưởng tượng được.
Khốn nạn!! Quả nhiên là tên khốn nạn mà!
Aaaaa!
Sao bây giờ nàng lại thích tên khốn nạn này chứ?
Là thích đúng không?
Nàng nghĩ hẳn là thích...
Không gặp thì sẽ nhớ, thấy hắn bị thương thì rất lo lắng... thậm chí không bài xích hắn ôm mình như vậy. Nếu như đây không phải là thích, vậy nàng quả thật không phải là một cô gái tốt rồi.
"Tiểu Hàn Tuyết, chuyện này rất bình thường mà, ngươi nói không thể như thế, nhưng trước đó làm người yêu, chúng ta cũng phải bồi dưỡng một chút tình cảm mà dúng không, nếu không đến lúc đó ngươi đồng ý chuyện kia rồi, trực tiếp bắt đầu thì ngươi có thể tiếp nhận được không?"
Diệp Thiên Dật bắt đầu các thể loại dụ dỗ.
Hu hu hu...
Hắn không dễ dàng mà, thật không dễ dàng, làm đàn ông thật quá khó khăn.
Bạch Hàn Tuyết cắn môi một cái.
"Ta đều bị thương rồi mà ngươi cũng không thèm để ý đến ta, hu hu hu..."
Diệp Thiên Dật tủi thân nói.
"Thế nhưng..."
Diệp Thiên Dật nhìn thấy Bạch Hàn Tuyết do dự, ánh mắt tràn đầy dục vọng sáng lên.
"Haiz quên đi quên đi, ta chắc vẫn đi tìm Tiểu Anh Vũ."
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi.
Bạch Hàn Tuyết: ????
"Ngươi định để Tiểu Anh Vũ giúp ngươi?"
Diệp Thiên Dật: ????
"Hả??"
Diệp Thiên Dật sững sờ một chút.
"Không không không không, ta đâu có biến thái như vậy. Ta là nói ta đi tìm Tiểu Anh Vũ ngủ, không quấy rầy ngươi nữa, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Diệp Thiên Dật hoảng sợ, mịa nó! Một em gái lạnh lùng, sạch sẽ như Bạch Hàn Tuyết, trong não nhét cái gì vào thế không biết, nàng lại còn tưởng là mình muốn tìm Tiểu Anh Vũ để...
Đệt!!! Thế giới này thật là đáng sợ, quá đáng sợ.
Bạch Hàn Tuyết thấy Diệp Thiên Dật đứng dậy.
"Khụ khụ khụ —— "
Diệp Thiên Dật che ngực "đau đớn" ho khan hai tiếng.
Không có cách nào mà, làm người yêu với nhau không phải chính là đủ loại chiến thuật sao, cái này cũng xem như Diệp Thiên Dật rất nỗ lực rồi, chỉ vì có thể chiếm được chút tiện nghi, hắn dễ dàng sao.
Bạch Hàn Tuyết cắn môi.
"Nếu không... ta thử xem."
Nàng đỏ mặt nhẹ giọng nói một câu.
Hai mắt của Diệp Thiên Dật phảng phất sáng lên trong đêm đen.
"Khụ khụ... Thật là không cưỡng ép?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Ngươi nói đúng, chúng ta là người yêu, ta quả thật cần mở lòng một chút... về trách nhiệm của bạn gái, nhưng chỉ có thể như vậy thôi."
Bạch Hàn Tuyết cắn môi nói.
"Thật là không phải là ta ép?"
Diệp Thiên Dật lại hỏi một câu.
Nói thật nha, khoảnh khắc nghe thấy Bạch Hàn Tuyết đồng ý, Diệp Thiên Dật cảm thấy bản thân muốn bay lên trời, thế nhưng sau khi bay lên trời trong đầu này lại có chút băn khoăn. Có điều lại nghĩ một chút, hắn là bạn trai chính quy của Bạch Hàn Tuyết cơ mà, Bạch Hàn Tuyết là bạn gái chính thứ của hắn, chuyện này cũng có là gì đâu.
"Vậy coi như..."
"Khụ khụ —— đừng đừng đừng... tiểu Hàn Tuyết, ngươi đừng làm hỏng không khí tốt như vậy."
Sau đó, Diệp Thiên Dật lại nằm lên trên giường, lau nước miếng đi.
Quá ngượng ngùng rồi...
"Phải làm thế nào?"
Bạch Hàn Tuyết cắn môi, giọng thoáng run lên.
"Cái này... ngươi có lẽ là biết một chút chứ."
Lạch cạch ——
Trong đêm đen, Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc lặng lẽ chờ đợi điều gì đó.
"Ồ..."