Dịch: Cỏ Dại Team
"Ta lại đến đây ăn sáng đây!"
Thi Gia Nhất vui vẻ nói.
Họa Thủy cũng đưa tay ra, một tay cầm dao và một tay cầm nĩa, rất vui vẻ.
Sau đó, ánh mắt của họ rơi vào khuôn mặt của Diệp Thiên Dật.
"Mặt của ngươi..."
Họa Thủy lao đến Diệp Thiên Dật.
"Chị Bạch tát à?"
Sau đó Họa Thủy cười.
"Hahaha—"
Thi Gia Nhất nhìn vết tát trên mặt Diệp Thiên Dật và cười đến ngập người lại.
Dường như tối hôm qua hắn ta không được thuận lợi lắm, nàng đoán rằng Diệp Thiên Dật sẽ nhân cơ hội thể tỏ ra yếu đuối, để Bạch Hàn Tuyết chăm sóc và tiện thể chiếm tiện nghi của nàng, cái tát này đã cho thấy đêm qua hắn rất thảm.
Nhưng nó không đau lắm, Diệp Thiên Dật rất hạnh phúc.
Diệp Thiên Dật trợn mắt: "Ăn chực uống chực liên tục mà vẫn cứ tí tửng được."
"Hehe... ta thấy rất thoải mái."
Sau đó Thi Gia Nhất chạy đến chỗ Mộ Thiên Tuyết; "Chị Mộ, ta lại đến xin cơm đây."
Mộ Thiên Tuyết không có vấn đề gì về việc nấu bữa sáng, Thi Gia Nhất và những người khác đều lười biếng, vô cùng thoải mái với việc xin cơm, Mộ Thiên Tuyết cũng rất thích, hiện tại nàng cũng rất thích nấu nướng, lại có rất nhiều người thích ăn, cho nên nàng rất hài lòng vì có thể làm những món ăn mới, lại có một bầy chuột bạch, thật tuyệt vời.
“Chị Thập Nhất, tí nữa có cần đi cùng chị đến Học viện Cửu Châu Thánh không?” Bạch Hàn Tuyết hỏi.
"Đi chứ, ta mới đăng ký hai ngày trước, tối hôm qua ta đã nhận được thông báo, bởi vì Học viện Cửu Châu Thánh đã thông báo tin tuyển sinh từ một thời gian trước rồi. nên trong khoảng thời gian này, rất nhiều thiên tài từ khắp nơi đều tụ tập ở Học viện Cửu Châu Thánh, cho nên ta tranh thủ đi trước hai ngày, nếu không đến lúc đó, tất cả sẽ tụ tập cùng một chỗ với nhau, sẽ có quá nhiều người, đúng lúc mọi người đi tham gia kỳ thi khảo hạch của Học viện Cửu Châu Thánh.” Thi Gia Nhất nói.
"Thế thì không vấn đề gì ... Chỉ là ... còn Tiểu Anh Vũ thì sao?"
Bạch Hàn Tuyết liếc nhìn Tiểu Anh Vũ, người đang lao ra như tên bắn từ phòng của Diệp Thiên Dật.
Tiểu Anh Vũ chạy ra với đôi chân trần, chắc là chưa kịp mang giày đã chạy ra rồi.
"Xấu tính, xấu tính, có đồ ăn ngon không gọi Tiểu Anh Vũ."
Tiểu Anh Vũ chạy đến, thậm chí còn không thèm cắn thử một miếng để xem đó là gì, nàng ấy đã tống hết đồ ăn vào miệng, ngay lập tức tỏ vẻ hài lòng.
"Tiểu Anh Vũ nhất định không thể đến Học viện được.Thời gian chúng ta phải đến Học viện tạm thời không quá nhiều, mỗi ngày đều có thể về nhà, có thần tiên tỷ tỷ ở nhà chăm sóc Tiểu Anh Vũ là được rồi." Diệp Thiên Dật nhìn Mộ Thiên Tuyết.
Mộ Thiên Tuyết liếc nhìn Diệp Thiên Dật, rồi im lặng ăn chiếc bánh nhân thịt mà nàng làm, món này nàng học được từ Diệp Thiên Dật, đơn giản mà lại rất ngon.
Sau đó Diệp Thiên Dật tiếp tục nói: "Tiểu Anh Vũ là một người háu ăn, còn thần tiên tỷ tỷ thì thích làm đồ ăn ngon. Vậy những món ngon mỗi ngày thần tiên tỷ tỷ nấu đều có người ăn rồi."
Nghe những lời này của Diệp Thiên Dật, đôi mắt xinh đẹp của Mộ Thiên Tuyết đột nhiên sáng lên.
Tức là nàng muốn làm gì thì làm, có thể thử nghiệm nhiều món mà nàng đã muốn nấu thử từ lâu, người khác có thể sẽ không thích, nhưng cô bé này rất thích ăn, có gì ăn thì nhất định phải thử. Có con chuột bạch nhỏ này thử đồ ăn của mình rồi, quá tuyệt vời!
Tiểu Anh Vũ dừng lại một lúc trong khi ăn bánh, nhìn Mộ Thiên Tuyết với đôi mắt to, nhìn nàng một lúc rồi lại cúi đầu.
Thế nào lại cứ có cảm giác ... chị gái xinh đẹp này đang có ý đồ xấu với mình nhỉ?
Cơm nước xong xuôi, họ đã đi chơi cùng nhau.
Diệp Thiên Dật dẫn theo ba cô gái xinh đẹp, mặc dù Họa Thủy vẫn còn nhỏ nhưng nàng thực sự rất đẹp, đi trên đường phố trong thành Cửu Châu Thiên, những mỹ nam mỹ nữ này thu hút mọi sự chú ý. Kể từ khi đến đây, Diệp Thiên Dật chưa từng đi dạo phố cùng họ, toàn phải đi làm nhiệm vụ thôi.
Lúc này Diệp Thiên Dật đang cùng họ tham gia khảo hạch của Học viện Cửu Châu Thánh, sau đó là chờ Nữ hoàng Cửu Thiên đến tìm hắn.
Nói thật là hắn khá lo lắng, nếu nàng không tìm hắn nữa thì sao đây? Chẳng lẽ thật sự phải bái bai ‘thằng em’ của mình sao?
Diệp Thiên Dật đã cho Nữ hoàng Cửu Thiên thời gian năm ngày để suy nghĩ, nếu còn hai ngày nữa là đến hạn hết thời gian thực hiện nhiệm vụ, Diệp Thiên Dật có lẽ phải tìm cách thúc giục nàng, nghĩ lại cũng có chút buồn cười, mình lại phải đi thúc giục nàng hiến thân cho mình nữa cơ đấy? Đệt! Điều này nói thẳng ra thật là ngớ ngẩn, thúc giục Nữ hoàng Cửu Thiên đi hiến thân cho mình?
Đây cũng không phải lần đầu tiên họ đến Học viện Cửu Châu Thánh, Diệp Thiên Dật cũng đi xem qua mấy lần rồi, nơi này không phải ở khu phồn hoa của thành Cửu Châu Thiên, mà là ở ngoại ô, bởi vì ngoại ô rất thuận tiện!
Học viện Cửu Châu Thánh thuộc một trong tám Học viện trên toàn bộ Đế quốc Cửu Châu và là một trong bốn Học viện ở thành Cửu Châu Thiên. Đúng vậy, thành Cửu Châu Thiên chiếm bốn trong số tám Học viện của cả Đế quốc. Dù gì thì đây cũng là thành phố thịnh vượng nhất và là nơi tọa lạc của Nữ hoàng Cửu Thiên cho nên tập trung nhiều nguồn lực cũng là hợp lý.
Toàn bộ Học viện Cửu Châu Thánh vô cùng rộng lớn, toàn bộ khu ngoại ô này có lẽ đều nằm trong phạm vi của Học viện Cửu Châu Thánh, nghe nói Học viện này còn có sân sau, sân sau này tương đối đặc biệt, chỉ những người đặc biệt mới được vào, nơi này giống như là một thế giới thu nhỏ.
Nhưng bất kể như thế nào, ngoài những học sinh mới, thì người yếu nhất của Học viện Cửu Châu Thánh này có lẽ cũng phải là Luyện Thần cảnh, Huyền Thiên cảnh có ở khắp nơi, Pháp Tắc cảnh chạy nhông nhông đầy đường, thậm chí còn có cả Lĩnh Vực cảnh!
Đây là sự chênh lệch giữa một Đế quốc lớn mạnh và một Đế quốc nhỏ yếu. Toàn bộ thành Thánh Thiên Thủy cũng không có được mấy người Lĩnh Vực cảnh, nhưng ở đây, học sinh của một Học viện cũng đã có Lĩnh Vực cảnh...
Bọn họ đi đến cổng Học viện Cửu Châu Thánh, lúc này ngoài cổng đã rất đông đúc, nam có nữ có, nhỏ nhất có thể là mười ba mười bốn tuổi, hai mươi tuổi cũng có, đều là người mới đến tham gia khảo hạch.
Vì độ tuổi khác nhau, trình độ khác nhau nên nội dung khảo hạch chắc chắn sẽ khác nhau.
Vết đỏ trên mặt Diệp Thiên Dật đã bị xóa đi nhờ phép tạo hóa.