Dịch: Cỏ Dại Team
Trong Uông gia, một nhóm cường giả đang tụ họp.
"Cha, khi nào thì hành động?"
Cha của Uông Dịch Dương, người đứng đầu Uông gia đời trước, kính cẩn hỏi một ông già tóc trắng trước mặt.
Ông lão này chính là ông nội của Uông Dịch Dương, thân phận và thực lực của hắn tuyệt đối rất phi thường.
"Đêm hôm khuya khoắt, không vội, nếu Nữ hoàng Cửu Thiên lựa chọn dùng Uông gia chủ lợi dụng Uông gia của ta, thì đừng trách Uông gia ta trở mặt, cự tuyệt nhà ngươi, để cho những người khác chuẩn bị một chút, thừa lúc đêm khuya vắng người, trước giờ hành quyết rời khỏi thành Cửu Châu Thiên, cứu Dương Nhi ra, chúng ta trực tiếp đến Đế quốc Lôi Lăng. "
Ông già kia khẽ nói.
Đối với hành động này, bọn họ vẫn có rất nhiều tự tin, bọn họ biết rõ vị trí nhà giam, chỉ cần đánh úp bất ngờ, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
"Nhưng... Cha, lần này Nữ hoàng Cửu Thiên khai đao với Uông gia của chúng ta có chút không bình thường, ta luôn có dự cảm không tốt."
Ông lão trầm ngâm một lúc.
"Có chút gì đó bất thường, có thể là nàng đã phát hiện ra điều gì đó rồi?"
Cha của Uông Dịch Dương nói: "Dù có phát hiện hay không, thì cũng phải cứu con trai ta! Mọi người chuẩn bị để hành động vào khuya đêm nay!"
"Vâng!"
...
Bên kia, Diệp Thiên Dật tắm xong, vén rèm bước vào.
Lần này thì đã quen hơn một chút và không còn lo lắng nữa.
Thường Hi đang nằm trên giường, lần này nàng không quá lo lắng và nàng không biết rằng độ thiện cảm của nàng dành cho Diệp Thiên Dật đã là năm mươi ba rồi, độ thiện cảm này sẽ khiến nàng có nhiều khả năng chấp nhận điều gì đó hơn.
Thường Hi liếc nhìn đồng hồ trên tường, rồi nói: "Nhanh lên!"
Bây giờ là mười một giờ rưỡi, và vẫn còn nửa tiếng nữa.
Diệp Thiên Dật "vặn vẹo" và nằm xuống giường, ôm lấy làn da vô cùng mịn màng của nàng...
Trời ơi.
Dù đã qua hai lần nhưng Thường Hi vẫn cảm thấy có chút không quen, nhưng vì quỹ thời gian eo hẹp nên nàng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Sau đó Thường Hi nhắm mắt lại, sau ba mươi giây, một phút, Diệp Thiên Dật không nhúc nhích chút nào, nàng ấy mở to đôi mắt xinh đẹp ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật châm thuốc và nhàn nhã nằm đó hút.
"Ngươi đang làm gì vậy? Không còn thời gian nữa đâu!"
Thường Hi nghiến răng, xấu hổ nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật hút một điếu thuốc, nằm đó và nói: "Hôm nay ta hơi mệt nên không muốn động đây nữa, hay là ta nghỉ ngơi một lát rồi nói chuyện sau."
Thường Hi: "..."
Tên khốn này cố ý đúng không? Hắn muốn làm gián đoạn để phải bắt đầu lại từ đầu chứ gì?
"Tên khốn!"
Thường Hi ngồi dậy, khí thế tăng vọt, mái tóc của nàng ấy chuyển động điên cuồng.
Diệp Thiên Dật; "..."
Rất sợ hãi, nhưng Diệp Thiên Dật vẫn cố giả vờ bình tĩnh.
"Ta thực sự rất mệt mỏi, hình như ta đã bị thương bởi bị ai đó đầu độc rồi, có lẽ đó là một trò lừa trong sòng bạc, thắt lưng của ta đau quá."
Diệp Thiên Dật trên khuôn mặt tỏ vẻ mình đang rất "đau đớn".
"Bổn Tôn sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, không muốn chết thì nói thẳng ra đi!"
Thường Hỉ lạnh lùng nói.
"Thật đấy, ta có cảm giác không còn động được nữa rồi, chỉ có thể nằm đây."
Diệp Thiên Dật bướng bỉnh nói.
Độ thiện cảm đã năm mươi ba rồi, ta phải làm gì đó chứ, không thể có lỗi với độ thiện cảm năm mươi ba này được đúng không?
"Ngươi đang tìm chết đấy à!"
Thường Hi lại liếc nhìn thời gian.
"Bệ hạ, ta không có nói dối ngươi, ngươi nói xem, thắt lưng của ta rất đau, đến lúc đó cũng không cử động được mấy lần cả, làm sao có thể song tu được cơ chứ!"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Bàn tay của Thường Hi đột nhiên khẽ siết lại.
Nàng thậm chí còn bị đe dọa bởi một tên nhóc!
Tin hắn ư? Tin hắn cái con khỉ! Chính xác thì tên Diệp Thiên Dật muốn làm gì đây?
Diệp Thiên Dật cảm thấy rất phấn khích, Nữ hoàng Cửu Thiên đang thúc giục hắn làm tình, đệt! Cái cảm giác này……
Nhưng Diệp Thiên Dật lại vì một lý do khác.
Sau đó Thường Hi lại liếc nhìn thời gian, đã quá muộn.
Nàng nghiến răng, sau đó lật người ngồi lên trên người của Diệt Thiên Dật.
Ừng ực --
Diệp Thiên Dật nuốt nước bọt.
Sau đó nàng ấy ngập ngừng đối mặt, và ngồi xuống hoàn toàn.
"Ting... Chúc mừng ngươi đã mở khóa thành công một tư thế khác ngoài tư thế cơ bản, tư thế hiện đang mở khóa: 1/3."
Diệp Thiên Dật không ngờ rằng đêm nay mình có thể được chứng kiến một trận chiến khủng bố đến vậy, nó thật xứng đáng.
Mà Diệp Thiên Dật cũng nhìn thấy sự khủng bố của Thường Hi, đặc biệt là sau khi thử tưởng tượng, một người phụ nữ cấp độ này lại cưỡi lên người của mình, cảm giác chinh phục này cũng quá là tuyệt vời.
“Ngươi không bị thương chứ?” Diệp Thiên Dật quan tâm hỏi.
Thường Hi rót một ly rượu vang đỏ và lắc lắc, thay vì trả lời câu hỏi của Diệp Thiên Dật, nàng nói: "Không liên quan gì đến ngươi, ngươi có thể cút đi rồi."
Diệp Thiên Dật: "..."
Chà! Khó chịu nhỉ!
"Chị à, đừng quên bây giờ là một ngày mới rồi."
Diệp Thiên Dật nở một nụ cười tự mãn.
Thường Hi: "..."
"Hơn nữa, ngươi cứ cần thì gọi, không cần thì đá ta đi như vậy, nói không chừng một ngày nào đó ta đột nhiên quên không qua nữa đấy..."
Thường Hi: "..."
"Trừ khi ngươi muốn chết!"
Thường Hỉ lạnh lùng nói.
Nếu chuyện này phải bắt đầu lại, tâm lý nàng sẽ rất bùng nổ, có thể nàng sẽ không giết Diệp Thiên Dật, nhưng nàng vẫn sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Tất nhiên, việc nào ra việc đó, nên trả ơn Diệp Thiên Dật thì nàng vẫn sẽ phải trả ơn.
"Ngươi có thể thử xem!"
Thường Hi nói lại.
"Hì hì, vậy ta phải miễn cưỡng chịu đựng rồi, Nữ hoàng bệ hạ xinh đẹp như vậy, ta kiếm hời lớn rồi."
Diệp Thiên Dật mỉm cười và nghiêng người về phía trước, sau đó rót thêm một ly rượu vang đỏ cho Thường Hi, rồi tự rót một ly cho mình rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Cụng ly."
Thường Hi phớt lờ hắn, sau đó một hơi uống cạn sạch ly rượu đỏ trong tay mình.