Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 300 - Chương 300: Tam Đại Yêu Thần

Chương 300: Tam đại Yêu thần
Chương 300: Tam đại Yêu thần

Diệp Thiên Dật nhướng mày khi nghe thấy những lời của Thường Hi, rồi hắn thản nhiên vươn tay ra, cố gắng ôm nàng vào lòng...

Thường Hi: "..."

"Ngươi muốn chết đấy à?"

Thường Hỉ lạnh lùng nói.

Đệt! Người phụ nữ này thật là độc ác!

Một giây trước thì vừa xin tha, mà một giây sau muốn chạm một tí cũng không cho là như thế nào?

Mé! Tâm lý bùng nổ rồi!

"E hèm..." Diệp Thiên Dật hơi lúng túng.

Tất nhiên hắn rất quan tâm đến vấn đề này, nhưng hắn muốn ôm Thường Hi trong khi nghe nàng nói, tay kia hút một điếu thuốc, đù, còn chuyện gì tốt hơn thế này không?

Tiếc thật, nàng lại không chịu cho hắn ôm.

"Ngươi nói đi."

Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc khác.

Thường Hi hơi cau mày, và sau đó phớt lờ đi.

"Ngươi có biết tam đại Yêu thần của Yêu tộc không?"

Diệp Thiên Dật gật đầu: "Đương nhiên."

"Nàng là một trong số họ."

Diệp Thiên Dật dừng lại, sau đó gật đầu; "Có lý."

Mặc dù Diệp Thiên Dật chưa bao giờ nghĩ rằng Mộ Thiên Tuyết là một trong tam đại Yêu thần, nhưng hắn cũng không ngạc nhiên lắm khi nghe điều này, bởi vì Mộ Thiên Tuyết quá mạnh, Thường Hi chỉ nói nàng đã chiến đấu với ba trăm người Thiên Đạo cảnh, và chỉ có mười mấy người còn sống, điều đó quả là đáng sợ?

"Và theo như ta biết, mối quan hệ giữa tam đại Yêu thần là hoàn toàn thù địch, trong số các yêu thú, tam đại Yêu thần là tồn tại hàng đầu, tất nhiên, cũng có những sự tồn tại mạnh mẽ khác chưa được biết đến, có khả năng đe dọa nàng ấy nhất, ít nhất cũng có hai người, là hai đại Yêu thần kia! "

Diệp Thiên Dật hơi suy tư; "Ý người là, nàng ấy bị những Yêu thần khác tập kích?"

"Hơn nữa còn là hai đại Yêu thần kia hợp sức mới có thể đánh được nàng ấy."

Thường Hi nói.

Diệp Thiên Dật đưa tay phải xoa cằm, rồi từ từ duỗi tay trái xuống dưới cổ Thường Hi để cố gắng ôm lấy cơ thể mỏng manh của nàng.

Thường Hi: "..."

Rầm --

Ngay sau đó, Diệp Thiên Dật lại bay đi.

Đồ khốn! Tên khốn này càng ngày càng láo xược!

Diệp Thiên Dật cố gắng đứng dậy một lần nữa.

“Ngươi chờ đi, tối mai ngươi phải xin tha nữa cho mà xem!” Diệp Thiên Dật kiêu ngạo nói.

Thường Hi: "..."

Từ khi nào mà lại có người dám nói chuyện như vậy với nàng, nhưng ...

Thế mà nàng lại còn không làm gì được hắn!

Thường Hi hít một hơi thật sâu.

"Cút!"

Nói xong nàng quay lưng đi, nhắm mắt lại.

"Ta cút đi đâu trong đêm hôm thế này cơ chứ?"

Sau đó Diệp Thiên Dật cười hì hì lại xấn tới và trực tiếp ôm lấy cơ thể xinh đẹp của Thường Hi từ phía sau.

Thường Hi: "..."

Đối với Diệp Thiên Dật, chuyện của Thần tiên tỷ tỷ tất nhiên là quan trọng, nhưng mọi thứ chỉ là suy đoán, Diệp Thiên Dật trong lòng hiểu là được rồi, quan trọng hơn trong lúc này là Thường Hi.

Rầm --

"Aww-"

Diệp Thiên Dật không tin hắn làm không được, hắn đứng dậy và lại chạy lại ôm nàng.

Rầm --

"Aw-"

Sau đó lại đứng dậy một lần nữa ...

Mỗi lần Thường Hi đều không nặng tay lắm, dường như Diệp Thiên Dật bay ra ngoài, nhưng cũng không bị thương gì, nàng ấy thực sự không nỡ làm Diệp Thiên Dật bị thương.

"Ngươi đừng có mà tìm chết!"

Thấy Diệp Thiên Dật lại muốn ôm mình, Thường Hỉ quay đầu lại lạnh lùng nói, tóc bay bay, khí thế dâng trào.

Khi Diệp Thiên Dật nhìn thấy cảnh này, hắn không dám cử động.

Đệt! Độ thiện cảm năm mươi lăm! Đúng vậy, độ thiện cảm bây giờ đã lên tới năm mươi lăm, thế mà ôm nàng vẫn bị đánh, hắn phải làm gì đây?

"Quên đi, đi ngủ vậy."

Sau đó Diệp Thiên Dật nằm xuống giường và bỏ cuộc.

Vốn dĩ muốn dựa vào độ thiện cảm và cái bản mặt dày của mình để mạnh mẽ ‘lên’ một lần nữa, nhưng nhìn thấy Thường Hi tức giận hắn cũng không dám nữa.

Sáng hôm sau, khi Diệp Thiên Dật mở mắt ra, nàng đã mặc vào phục sức cao quý của Nữ hoàng rồi.

"Bổn tôn chuẩn bị đi xử tử Uông gia chủ, chạng vàng ngày mai ngươi hãy đến."

Nói xong nàng đi ra ngoài.

Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi, nở một nụ cười tự mãn.

Thật là thú vị, Thường Hi đang ở đây đợi hắn tỉnh lại để nói những điều này với hắn sao?

Xem ra mình cũng có vị trí khá quan trọng trong lòng nàng.

...

Thành Cửu Châu Thiên hôm nay chắc chắn là ngày náo nhiệt nhất trong lịch sử, gia chủ Uông gia sẽ bị hành quyết công khai, vào sáng sớm hôm nay, không biết có bao nhiêu người đã đến mảnh đất trống của thành Cửu Châu Thiên, khi họ đến đó, mỗi người bọn họ đều sợ đến lặng người!

"Chuyện gì thế này? Gia chủ Uông Dịch Dương, cha và ông nội của Uông Dịch Dương, cùng hàng chục cường giả Thiên Tôn, Thánh Quân của Uông gia? Đây... đây là muốn tiêu diệt hết cả Uông gia sao? Sao từ xử tử Uông Dịch Dương đột nhiên lại biến thành tiêu diệt cả Uông gia thế này? "

"Tối hôm qua ngươi không thấy sao? Thật là một trận chiến kinh thiên động địa, tuy rằng cao như vậy, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy mấy chục, thậm chí hàng trăm người đang chiến đấu, rõ ràng là người Uông gia muốn cứu người, nhưng Nữ hoàng đã bắt được tất cả bọn họ! "

"Nhưng mà cũng nên giết tại chỗ, không đến nỗi xử tử hết mọi người ở đây chứ?"

"..."

Cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng phải sững sờ.

Các vị gia chủ, cường giả,... người đứng đầu của Uông gia cũng lần lượt được mang lên.

Đây là một điều tốt cho các gia tộc lớn khác, bảy trong số tám gia tốc lớn hàng đầu vẫn còn lại, và sự cạnh tranh đã bớt đi được một ít.

Diệp Thiên Dật và những người khác cũng đến gần.

Uông Thiên Thanh cách đó không xa đội một cái mũ, hai tay nắm chặt.

Uông gia mất rồi, hắn ta không thể ở lại đây nữa, chỉ trong hai ngày, hắn ta biến từ một đứa con trai đầy kiêu hãnh thành một kẻ lang thang một cách khó hiểu ... Diệp Thiên Dật! Tất cả là do hắn ta!

"Ta không thể ở lại thành Cửu Châu Thiên thì ngươi, Diệp Thiên Dật, ngươi đừng nghĩ tới việc sống tốt ở đây, cho ta một năm, ta sẽ khiến ngươi xuống hoàng tuyền!"

Nói xong hắn quay lưng bỏ đi.

Uông gia không còn, Long gia cũng bị mất đi nhiều cường giả, nguyên nhân của "thảm họa" chính là từ khi Diệp Thiên Dật đến đây, không thể giải thích được rằng hắn đi tới đâu thì nới đó đều xảy ra chuyện lớn, nhưng không ai biết rằng nó có liên quan đến Diệp Thiên Dật, trong mắt mọi người, Diệp Thiên Dật vẫn chỉ là một người bình thường.

"Hành hình!"

...

Linh Kiếm phái ...

Hà Chấn Nam, những trưởng lão còn lại của Linh Kiếm phái, và những cường giả hàng đầu khác quỳ gối trước lão tổ của Linh Kiếm phái...

“Lão tổ tông, người nhất định phải lấy lại công bằng cho con trai của ta!” Hà Chấn Nam khóc nói.

Linh Kiếm Tôn giả mở to đôi mắt đục ngầu.

Hắn là người mạnh nhất của Linh Kiếm phái, Thánh Quân cảnh thập giai, hào khí ngút trời luôn không thể sánh bằng, nhưng hắn không ngờ Linh Kiếm phái lại xảy ra những chuyện như vậy, nên hắn chỉ có thể xuất quan sớm.

"Ta chỉ mới bế quan ba mươi năm, Linh Kiếm phái đã như vậy rồi sao?"

Linh Kiếm Tôn giả lạnh lùng quát.

Họ cúi đầu và không dám nói gì.

"Ai đã gây ra chuyện này?"

"Đó là một tên tiểu tử tên là Diệp Thiên Dật."

Nói đến cái tên này, Hà Chấn Nam toàn thân run lên!

"Một tên nhóc như?"

"Lão tổ tông, tên này rất tà môn, nếu không cũng không phải mời lão tổ ra tay chủ trì công đạo."

Hà Chấn Nam cực kỳ sợ hãi, hắn ta không dám ra lệnh cho hai mươi mấy vị cường giả Thánh Quân cảnh của Thần Kiếm phái, chỉ có thể chờ lão tổ xuất quan.

"Ở đâu?"

"Hắn ta hiện đang ở thành Cửu Châu Thiên!"

Đôi mắt của Linh Kiếm Tôn giả bùng lên ánh sáng sắc bén.

"Đi theo ta đến thành Cửu Châu Thiên, diệt trừ tội đồ!"

--------

Từ chương 251... Truyện mình sẽ học hỏi cách làm của nhóm làm Vạn Tộc Chi Kiếp.

Số chương đăng trước giá sẽ 50 TLT / chương.

Mỗi ngày sẽ mở từ 10-15 chương về giá cơ bản 25 TLT

Đọc nhanh và rẻ hơn tại tie/n/vu/c/(.com)

Bình Luận (0)
Comment