Dịch: Cỏ Dại Team
Diệp Thiên Dật vẻ mặt như đưa đám.
Cái quần què gì vậy?
Hệ thống này tương tự như hệ thống u Thần, là hệ thống thử nghiệm, nhưng khó hơn hệ thống u Thần, bởi vì hệ thống này vẫn có những nhiệm vụ cần phải làm, có phần thưởng và sẽ kích hoạt nhiệm vụ.
Nhưng mà, để cho hắn làm một tiểu bạch kiểm? Hắn ta có giống một người sẵn sàng làm một tiểu bạch kiểm không cơ chứ?
"Hả? Hệ thống tiểu tỷ tỷ, đi ra cho ta, ta trông giống người muốn làm một tiểu bạch kiểm hay sao chứ?"
"Ting... Nguyệt Thần? Nữ hoàng?"
Diệp Thiên Dật: "..."
"Khụ khụ khụ--"
Thôi được rồi, hắn ta không có gì để nói.
...
Sáng sớm ngày mai.
Ụt ~
Diệp Thiên Dật rút tay ra khỏi miệng Tiểu Anh Vũ, rửa mặt xong rồi đi ra ngoài.
Bạch Hàn Tuyết và Mộ Thiên Tuyết đều dậy rồi, Họa Thủy cũng ở đây.
"Cô Thi đâu rồi?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ngủ nướng rồi.” Họa Thủy đáp.
Được rồi, đúng là Thi Gia Nhất mà.
"Ăn... ngon..." Tiểu Anh Vũ lẩm bẩm một cách mơ hồ, rồi bước ra ngoài với đôi mắt nhắm nghiền như mọi khi.
"Chị Mộ, ngươi có đi không?"
Bạch Hàn Tuyết tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Diệp Thiên Dật ngồi bên cạnh bối rối quan sát.
"Đi đâu?"
Bạch Hàn Tuyết trả lời: "Bữa tiệc khiêu vũ tối nay, bữa tiệc hôm nay không chỉ của Học viện Cửu Châu Thánh, mà một số gia tộc khác và thậm chí cả những người từ các Học viện khác cũng có thể tham gia."
"Đang yên đang lành tiệc với chả tùng."
Diệp Thiên Dật cảm thấy đêm nay mình có thể là mục tiêu bị nhắm vào cho đến chết rồi, rất bất lực, hắn biết mình phải đến vũ hội, chỉ là cảm thán một tí.
"Một là để chúc mừng tân sinh nhập học, hai là để cho võ giả xuất chúng xuất hiện để những tân sinh của chúng ta noi gương họ, để chúng ta có động lực hơn."
Bạch Hàn Tuyết giải thích với Diệp Thiên Dật một lần nữa.
Diệp Thiên Dật nhún vai: "Không có đánh nhau đúng không?"
"Không biết."
Mộ Thiên Tuyết lúc này mới gật đầu: "Ta sẽ đi chơi. "
...
Sau đó, Diệp Thiên Dật, Bạch Hàn Tuyết và Họa Thủy cùng nhau đến trường, còn Thi Gia Nhất thì... ngủ nướng.
Ở cổng Học viện Cửu Châu Thánh, hôm nay không hiểu tại sai lại có rất nhiều người đứng ở đó.
"Diệp Thiên Dật đến rồi!!"
Cũng k hông biết ai đã hét lên, và sau đó ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: ???
Ngay sau đó, một nhóm người đi đến trước mặt Diệp Thiên Dật.
"Diệp Thiên Dật, hôm qua ngươi nói lớp cao cấp của chúng ta đều là rác rưởi cả đúng không? Nào, đánh một trận với ta đi! Ta muốn mọi người xem ai mới là rác rưởi!"
"Ngươi tránh ra! Cho ta tới trước! Ta cũng là Pháp Tắc cảnh, đánh với ta một trận! Nhanh nào! Không phải ngươi rất kiêu ngạo sao?"
"..."
Các thành viên của lớp cao cấp nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Dật trong sự tức giận.
Bình thường thì sẽ không dẫn đến cảnh tượng này, bởi vì nhiều người cảm thấy không nên so bì với kẻ ngu ngốc kia, nếu như thế này thì mọi người không biết ai mới rốt cuộc là kẻ ngu ngốc!
Tuy nhiên, Diệp Thiên Dật này thì khác, bởi vì ai cũng ghen tị với hắn ta, nên họ muốn đánh hắn một trận! Ngay từ sáng sớm đã đợi hắn ở cổng trường rồi!
Diệp Thiên Dật nuốt nước bọt.
Những người xung quanh nhìn vào màn kịch đang diễn ra.
Ra vẻ sao? Hừ? Hôm qua không phải rất ra vẻ sao? Hôm trước đã nói mạnh miệng như vậy, hắn ta hẳn là đã chuẩn bị cho tất cả những điều này rồi chứ! Giờ chống mắt lên xem hắn ta sẽ làm gì!
Diệp Thiên Dật sờ chóp mũi, đứng dậy.
"Chết tiệt? Hắn còn muốn đánh bọn họ sao? Thật sao?"
"Xem ra là vậy rồi, đây chẳng phải là phong cách của Diệp Thiên Dật sao? Ngày hôm qua lúc đó chẳng phải cũng giống vậy sao? Hoàn toàn chẳng nể nang gì người khác!"
"Đừng nói nữa, nếu như là ta thì ta đã chạy trốn từ lâu rồi, ít nhất thì Diệp Thiên Dật này vẫn có chút khi phách!"
"..."
Diệp Thiên Dật chỉ vào họ và nói: "Các ngươi còn không phải là thấy ta đẹp trai hơn? Cho nên mới nhắm vào ta sao! Được rồi! Các ngươi đã nhắm vào ta, muốn đánh ta như thế, vậy thì..."
Mọi người đang sẵn sàng để xem một trận chiến xảy ra.
Ngay sau đó, Diệp Thiên Dật quay lưng lại nhìn Bạch Hàn Tuyết với vẻ mặt hoang mang phía sau, rồi nấp sau lưng nàng, dùng hai tay ôm lấy vai nàng và nói với nhóm người trước mặt: "Nếu muốn đánh ta, các ngươi có giỏi thì đánh thắng nàng rồi hãy đòi đánh ta. "
Tất cả mọi người: ???
Đúng vậy, chết lặng!
Mọi người xung quanh đều chết lặng.
"Đây... đây là Diệp Thiên Dật? Đây không giống với Diệp Thiên Dật ngày hôm qua đúng không?"
"Nói nhảm, hôm qua đối mặt chỉ là một người, bây giờ lại là cả một nhóm, ngươi không sợ sao? Hắn sợ cũng là chuyện bình thường!"
"Đệt! Thật không biết xấu hổ, trốn ở sau lưng con gái! Đồ hèn!"
"Ta không biết hắn có lợi hại hay không, nhưng hắn ta thật sự hèn!"
"..."
"Ting... Giá trị cuồng ngạo +200000."
Phải nói một điều rằng cảm giác này tốt hơn nhiều so với việc ra vẻ lúc trước và giá trị cuồng ngạo lại còn được cộng rất nhiều...
Không phải chứ... hắn thích hợp làm tiểu bạch kiểm sao? Hắn ta hợp với việc bám váy con gái sao?
Được rồi, có lẽ khuôn mặt này cả đời từ lúc sinh ra đến nay đều không phải vất vả.
Bạch Hàn Tuyết cũng sững sờ, Diệp Thiên Dật này...
"Ngươi!! Ta không đánh nhau với con gái, thân là đàn ông mà lại núp sau lưng con gái, ngươi đúng là cái đồ bám váy đàn bà? Ngươi không thấy xấu hổ sao?"
Một người đàn ông tức giận chỉ vào Diệp Thiên Dật đang núp phía sau Bạch Hàn Tuyết.
"Xấu hổ? Có sao? Ngược lại là ta rất thích đấy, ngươi có cô bạn gái xinh đẹp như vậy không? Ngươi có cơ hội được núp sau lưng một cô gái xinh đẹp như vậy không? Ngươi không có, nhưng mà, ta có, hehe... có tức không ? "
"Ngươi!!"
Nhóm người nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó Diệp Thiên Dật cứ giữ lấy vai của Bạch Hàn Tuyết như thế, cứ núp sau lưng Bạch Hàn Tuyết rồi đi vào Học viện Cửu Châu Thánh.
Diệp Thiên Dật phát hiện ra rằng dường như không có nhiều cơ hội để bám váy phụ nữ công khai như thế này cho lắm.