Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 32 - Chương 32: Mẹ Nó Thực Tế Quá Rồi ?

Chương 32: Mẹ nó thực tế quá rồi ?
Chương 32: Mẹ nó thực tế quá rồi ?

Cái quái gì vậy?

Diệp Thiên Dật cả người sửng sốt, trưởng khoa Lý Bác Nhân này là ông nội của Lý Băng?

Làm thế nào mà một đứa cháu trai của trưởng khoa lại trở thành một con người hạng B thế này? Diệp Thiên Dật cũng phục rồi.

Lý Bác Nhân nhanh chóng ho một tiếng.

"E hèm, tiếp tục lên lớp."

Nói xong hắn ta bỏ đi.

Mọi người đều chết lặng! Lý Bang này hóa ra là cháu của trưởng khoa? Mẹ kiếp!

"Ta nói, ngươi là cháu trai của trưởng khoa?"

Lý Bang gật đầu.

"Ông nội nói với tôi rằng không được để người ngoài biết được. Ta vừa nãy lỡ miệng mất rồi ."

"Ngươi một đứa cháu của trưởng khoa sao lại trở thành cái bộ dạng này ?"

Diệp Thiên Dật bộc lộ sự khó hiểu.

Lý Bang xấu hổ xấu hổ cúi đầu, lẩm bẩm nói: " Vậy nên ta muốn cùng anh Diệp lăn lộn !"

"Lợi hại! Vậy sau này 1 tháng 20.000 tăng thêm 30.000 đi?" Diệp Thiên Dật ho một tiếng nói.

“Được!” Lý Bang nhanh chóng đồng ý.

Buồn cười, cháu trai trưởng khoa lại càng không thể thiếu tiền!

...

Một ngày đã kết thúc. Mức thu của ngày hôm nay rất ít, cũng không có nhiều cuộc lôi kéo điên cuồng, nhưng các cô gái nên thực hiện nhiệm vụ cũng đã hoàn thành hết. Đây là một tin tốt.

Về đến nhà, Diệp Tiên Nhi đang giặt quần áo cho hắn, quần áo của nàng phần lớn là cho vào máy giặt để giặt, nhưng riêng quần áo của Diệp Thiên Dật là do nàng giặt bằng tay, và thậm chí đồ lót của Diệp Thiên Dật nàng ấy cũng giặt bằng tay hết. Làm sao có thể không yêu một người phụ nữ như vậy chứ? Quan trọng là nàng ấy là một người phụ nữ đầy kiêu hãnh, Diệp Thiên Dật thực sự xúc động khi nghĩ đến điều này.

Nhìn thấy Diệp Thiên Dật trở lại, Diệp Tiên Nhi rũ nước đôi tay đang ướt của mình.

"Cơm đã chuẩn bị xong, rửa tay đi rồi ăn."

Diệp Thiên Dật gật đầu, sau khi rửa tay, Diệp Tiên Nhi rót cho hắn một ly nước rồi ngồi trước mặt hắn.

"Hàn Tuyết có chuyện gì vậy?"

Nàng ấy nhìn Diệp Thiên Dật hỏi.

"Gì?"

"Ta đã nói chuyện với nàng ấy chiều nay. Ngươi cứ thế này là không được. Nàng ấy có thể không quan tâm đến danh tiếng, nhưng ngươi cứ tiếp tục không có chính kiến thật sự là không được."

"Ta biết."

Diệp Thiên Dật cắn một miếng và nói.

"Tại sao nàng ấy cứ nói mấy lời trái với nội tâm của nàng ấy chứ?"

Diệp Tiên Nhi hỏi.

“Ta không biết.” Diệp Thiên Dật lắc đầu.

Những sự việc thế này nói ai tin? Diệp Thiên Dật không biết phải giải thích như thế nào, không có người thứ hai biết về hệ thống này. Diệp Tiên Nhi ... Diệp Thiên Dật dù có tin tưởng nàng ấy đi chăng nữa thì cũng không thể nói.

"Ngươi chắc chắn biết."

"Chị, ta thực sự không biết nữa. Lúc đó ta rất xấu hổ khi nàng ấy nói thích ta. Lúc đó ta còn tưởng nàng ấy thật sự thích ta."

"Được rồi."

Thấy Diệp Thiên Dật không muốn nói, Diệp Tiên Nhi cũng không tiếp tục chất vấn nữa.

Cứ nghĩ Diệp Thiên Dật đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn khiến nàng ấy thất vọng.

"Tối nay ta phải ra ngoài một chuyến."

Diệp Thiên Dật vừa ăn vừa nói.

"Ta cũng đang định ra ngoài. Ngươi đừng có ra ngoài làm những điều tồi tệ đó nữa."

"Ta biết rồi."

...

Sau bảy giờ tối, Diệp Thiên Dật đi ra ngoài, bắt taxi đến nơi ở của đội thứ tám của quân đoàn Huyết sắc, đây là một tòa nhà văn phòng, nói chính xác là một công ty lớn, là nơi mà quân đoàn Huyết Sắc kinh doanh, nguồn thu nhập. Có tổng cộng 20 đội trong quân đoàn Huyết Sắc. Mỗi đội là độc lập. Phần thưởng khi thực hiện nhiệm vụ là từ chính đội của họ, có sự cạnh tranh. Đây là lý do tại sao đội thứ tám của quân đoàn Huyết sắc không đến các đội khác để tìm người mà để tuyển dụng. .

Tuy nhiên, nghe nói đội trưởng đội tám của quân đoàn Huyết Sắc là tổng giám đốc của công ty này, càng giàu lại càng giàu, công ty bắt đầu từ kinh doanh, không liên quan gì đến võ tướng cả.

Ở tầng mười, Diệp Thiên Dật nhìn thấy một người phụ nữ và hai người đàn ông đang đợi bên ngoài văn phòng, phòng bên cạnh có tầm hơn mười người đang gõ bàn phím và làm việc thêm giờ, một người đàn ông trung niên đi tới từ phía sau Diệp Thiên Dật , Diệp Thiên Dật liếc nhìn hắn và nhận ra hắn.

Người này tên là Thương Dự, hắn ta có phần nổi tiếng ở thành Thánh Thiên Thủy, Diệp Thiên Dật nhận ra hắn ta sau khi lướt qua bản tin mới.

"Tổng giám đốc, ta tới đây để xin làm thành viên của đội thứ tám của quân đoàn Huyết Sắc."

Diệp Thiên Dật nói với hắn ta.

"Ồ, ta hiểu rồi, còn mười phút trước tám giờ. Ngươi có thể đợi một lúc ở bên ngoài. Bên ta có ba ứng viên từ công ty. Họ sẽ tìm ngươi sau khi ứng tuyển xong."

“Được!” Diệp Thiên Dật gật đầu.

Họ đến công ty để ứng tuyển, không phải vì quân đoàn Huyết Sắc, vì vậy họ không phải là võ sĩ, mà là học viên.

Thương Dự bước vào văn phòng, và Diệp Thiên Dật cũng đã đến cửa văn phòng.

Có hai người đàn ông và một người phụ nữ, một người đàn ông mặc vest và một người phụ nữ cũng mặc vest, chỉ có một người đàn ông bình thường trong trang phục giản dị.

"Trần Manh, ngươi vào trước đi."

Sau đó cô gái bước vào.

"Xin chào tổng giám đốc, ta có bằng thạc sĩ kép của Đại học Hoa Thanh và có nhiều kinh nghiệm làm việc. Đây là sơ yếu lý lịch của ta."

Cô gái đưa hồ sơ của mình cho Thương Dư.

Họ có thể nghe thấy những lời nói, ngay cả khi cánh cửa đang mở, họ cũng có thể nhìn thấy được.

"Được rồi, ta hiểu rồi, hãy ra ngoài chờ thông báo."

Thương Dự cầm lấy bản lý lịch và cười nói.

Sau đó Trần Manh đã rất ngạc nhiên, hắn ta thậm chí còn không đọc lý lịch của nàng ...

"Được rồi."

Sau đó, nàng ấy thất vọng bước ra ngoài, cảm thấy rằng mình đã bị loại.

"Trương Khoa."

Người đàn ông đeo kính trong bộ vest sau đó mỉm cười bước vào.

"Xin chào, tổng giám đốc, ta tốt nghiệp từ Đại học Fuha với bằng kép Tiến sĩ về kinh tế và quản lý. Trước đây ta đã từng làm việc trong 500 công ty hàng đầu của đế quốc Thiên Ninh. Vì gia đình ta sống ở đế quốc Thiên Thủy nên ta quyết định quay lại đây. Đây là sơ yếu lý lịch của ta." . "

Trương Khoa tự tin nói.

Kinh nghiệm học tập của hắn ta phong phú hơn nhiều so với Trần Manh, chắc chắn hắn ta sẽ được tuyển.

"Được rồi, ta hiểu rồi, hãy ra ngoài đợi thông báo."

Thương Dự lại nói câu nói đó.

Trương Khoa hiển nhiên cũng sửng sốt.

Làm sao chuyện này có thể?

"Nhưng ngài vẫn chưa đọc sơ yếu lý lịch của ta."

"Xin chờ thông báo."

Tổng giám đốc Thương Dự nhếch mép nói.

Trương Khoa sờ sờ chóp mũi, sau đó gật đầu đi ra ngoài.

Diệp Thiên Dật sững sờ, đây là ứng tuyển cái mẹ gì? Bằng tiến sĩ kép, 500 kinh nghiệm làm việc hàng đầu vẫn chưa đủ?

Người đàn ông mặc thường phục cuối cùng hoảng sợ.

Hắn vừa mới tốt nghiệp đại học không chính thống, sao có thể so bì với bọn họ? Bọn họ đều đã bị loại bỏ, đối với hắn lại càng không thể, nhất thời muốn lui ra ngoài.

"Vương Đại Long."

Sau đó Vương Đại Long run rẩy bước vào, Diệp Thiên Dật liếc qua, ngay lúc Vương Đại Long đang định ngồi xuống, hắn đột nhiên nhìn thấy một mảnh giấy nhàu nát rơi trên mặt đất cạnh thùng rác ở góc cách đó không xa, hắn chợt nghĩ ra điều gì đó. Sau đó hắn bước tới nhặt tờ giấy vứt vào thùng rác.

"A, chờ đã!"

Thương Dư ngắt lời hắn ta bằng một nụ cười, Vương Đại Long nhìn Thương Dự đầy nghi ngờ.

"Hãy mở tờ giấy ra và xem thử."

Thương Dự nói với một nụ cười.

Sau đó Vương Đại Long mở tờ giấy có in một vài ký tự lớn, "Xin chúc mừng, bạn đã được tuyển dụng", sau đó hắn ta tỏ rõ sự ngạc nhiên.

Diệp Thiên Dật cũng chết lặng, chết tiệt! Sự việc mà lúc trước thấy trên tin tức thật sự có người dùng được sao?

Sau đó Thương Dự cùng Vương Đại Long mặt mày hăm hở bước ra, nói: "Ba vị cùng đến văn phòng một chút!"

Sau đó, họ đến phòng văn phòng nơi có hàng chục người đang làm việc ngoài giờ.

Diệp Thiên Dật nhìn từ bên ngoài cũng có chút hứng thú.

Thương Dự vỗ tay nói: "Mọi người dừng lại, ta muốn thông báo một chuyện."

Mọi người nhìn Thương Dự.

Sau đó Thương Dự mỉm cười và vỗ vai Vương Đại Long mặt đầy sự phấn khích và nói với mọi người: "Chúng ta hãy chào đón Vương Đại Long, lao công."

Bốp bốp bốp--

Sau đó là một tràng pháo tay.

Diệp Thiên Dật:? ? ?

Lao công?

Vương Đại Long đó cũng chết lặng! Lao ... lao công?

"Làm ta sợ một vía, còn tưởng rằng tổng giám đốc không muốn ta."

Trương Khoa vừa nói vừa vỗ tay tán thưởng.

Thương Dự hướng về phía anh ta thán phục nói: "Không thể nhìn thấy một đống giấy lớn như vậy, hẳn là quản giáo!"

Diệp Thiên Dật:? ? ?

Thực tế!

Mẹ nó thực tế quá rồi? Vậy Vương Đại Long nhặt rác là vì hắn ta có kiến thức về lĩnh vực này và thích hợp làm người dọn dẹp?

Thương Dự nói xong bước ra ngoài nhìn Diệp Thiên Dật.

"Theo ta đến văn phòng."

Bình Luận (0)
Comment