Ngày hôm sau, khi sắc trời vừa hừng sáng, Bạch Hàn Tuyết nhẹ nhàng lấy bàn tay to của Diệp Thiên Dật trong bộ đồ ngủ của nàng ra. Sau đó, từ từ rời khỏi giường.
Đau quá!!
Bạch Hàn Tuyết suýt tí nữa là rơi nước mắt xuống…..
Nhưng rất nhanh chóng nàng làm quen với nó, sau đó quay đầu lại liếc nhìn Diệp Thiên Dật, rồi nhẹ nhàng mặc quần áo của mình vào, rồi lại nhẹ nhàng mở cửa, đứng trước cửa lưu luyến nhìn Diệp Thiên Dật. Cảnh này thực sự giống y như lúc Diệp Tiên Nhi rời đi.
Chỉ có người phụ nữ thật lòng quan tâm ngươi mới có thể như vậy.
Diệp Thiên Dật nói muốn tiễn nàng đi. Nhưng mà nàng không muốn để Diệp Thiên Dật đi tiễn mình. Nàng có chút sợ nếu như hắn tiễn nàng đi, nàng lại không nỡ rời đi.
“Đi đây, lần sau gặp.”
Bạch Hàn Tuyết thì thào nói nhỏ, sau đó đóng cửa lại. Ngay lúc đó, Diệp Thiên Dật mở mắt ra.
Lúc Bạch Hàn Tuyết nhúc nhích một chút là hắn đã tỉnh lại rồi, chỉ là nắm mắt nằm yên đó mà thôi.
Chết tiệt, “thằng em” của hắn cả một đêm đều ở chỗ của nàng. Nàng đột nhiên tỉnh dậy, mình có thể không tỉnh sao?
Lý do khiến Diệp Thiên Dật không mở mắt vì hắn biết suy nghĩ của Bạch Hàn Tuyết.
“Mẹ nó!! Thật là buồn quá đi.”
Diệp Tiên Nhi như thế đã đành, Bạch Hàn Tuyết cũng như thế ! Lúc Diệp Tiên Nhi rời đi, Diệp Thiên Dật thực sự ngủ say như lợn chết, nhưng mà Bạch Hàn Tuyết lần này không như vậy nữa.
Làm sao hắn có thể để nàng rời đi mà không nói một lời?
Bạch Hàn Tuyết đầu tiên là trở về nhà, chính là nơi mấy người Bạch Chính Nguyên ở. Sau khi vội vàng chia tay người nhà, nàng đi tới sân bay của thành Cửu Châu Thiên.
Rất nhiều nơi máy bay không được phép bay tới. Thiên Hồ Sơn cách nơi đây hơn chục nghìn dặm, như vậy chỉ có thể ngồi máy bay, hạ cánh ở thành phố gần Thiên Hồ Sơn nhất, rồi lại đi tới đó.
Bạch Hàn Tuyết từ xe của Bạch Chính Nguyên bước xuống, sau khi tạm biệt Bạch Chính Nguyên, nàng mang theo chiếc balo giản đơn, ngẩng đầu nhìn lên.
Ở cửa ra vào sân bay, bóng dáng Diệp Thiên Dật đang đứng đó, hút một điếu thuốc, nhìn Bạch Hàn Tuyết nở nụ cười.
Ngay lúc đó, mắt của Bạch Hàn tuyết đỏ hoe, nàng chạy đến nhào vào vòng tay của Diệp Thiên Dật.
“Sao ngươi lại đến đây.”
Giọng của Bạch Hàn Tuyết run run như đang khóc.
“Vậy thì phải làm sao? Phải để ngươi rời đi mà không một lời nói ư? Chị gái ta cũng như vậy, ta không muốn lặp lại thêm lần thứ hai.” Diệp Thiên Dật mỉm cười và vỗ nhẹ vào lưng nàng.
“Khốn khiếp.”
Diệp Thiên Dật ôm choàng vai nàng, lau nước mắt trên khóe mi, mỉm cười nói: “Nhớ đến Thiên Hồ Sơn quay cho ta xem một cái video, để ta nhìn xem phong cảnh nơi ở của Cửu Vĩ Thiên Hồ trong truyền thuyết đẹp như thế nào.”
“Biết rồi.”
“Còn nữa, chụp nhiều nhiều mỹ nhân của Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc.”
Bạch Hàn Tuyết trừng mắt.
“Ờ.”
“Ngoài ra, thường xuyên gửi cho ta ảnh nóng nữa nha.”
Bạch Hàn Tuyết: “.......”
“Ngươi đi tìm đứa con gái khác mà muốn đi.”
Bạch Hàn Tuyết lại trừng mắt.
“Hahahhahah.”
Sau đó, Diệp Thiên Dật duỗi tay ra đưa cho Bạch Hàn Tuyết một viên hạt châu.
“Cái này là hồi sáng nay ta vừa mới kêu Thần tiên tỷ tỷ dậy để lấy đó, lúc gặp nguy hiểm cứ bóp vỡ nó, nó có thể truyền tống ngươi đến bất cứ nơi nào cách đó trăm dặm trong nháy mắt.”
“Ngươi giữ nó đi.” Bạch Hàn Tuyết lắc đầu.
“Cầm đi, nếu không ta không cho ngươi đi.”
Diệp Thiên Dật trừng mắt nhìn nàng.
Bạch Hàn Tuyết trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
“Cảm ơn……”
Nàng cầm lấy nó.
Thứ đồ vật này rất quý giá, trên người Diệp Thiên Dật có không ít tiền, nên đã đưa cho Thần tiên tỷ tỷ một trăm triệu để lấy nó. Đương nhiên Diệp Thiên Dật không đau lòng, bởi vì cho dù có 10 tỷ đi nữa cũng có người mua thứ này.
“Cái này cũng lấy đi, đeo trên người.”
Diệp Thiên Dật đưa Bích Hải Long Lân cho nàng.
Thứ này có thể chống đỡ một công kích của Thánh Quân cảnh, đưa nó cho nàng thì Diệp Thiên Dật mới yên tâm.
Bạch Hàn Tuyết cầm lấy.
“Vậy …….. ta đi đây” Bạch Hàn Tuyết cắn cắn môi.
Nàng cũng thật không nỡ.
“Hôn một cái rồi hẵng đi.” Diệp Thiên Dật cười nói.
“Không muốn…….” Bạch Hàn Tuyết lắc đầu.
“Hôn một cái đi mà.”
Bạch Hàn Tuyết đỏ mặt, sau đó kiễng chân lên, ấn nhẹ môi lên gương mặt của Diệp Thiên Dật.
“Ta đi đây.” Nàng đỏ mặt sau đó chạy đi.
Bạch Chính Nguyên ngồi trong xe nhìn thấy cảnh này, lúc nhìn thấy cảnh con gái đứt ruột sinh ra của mình hôn Diệp Thiên Dật cứ đau lòng không thôi, quá đau lòng. Đứa con gái mình nuôi dưỡng hai mươi năm vậy mà……
Nhưng hắn cũng rất vui mừng, bởi vì bây giờ Diệp Thiên Dật cũng đã khiến hắn rất hài lòng.
Diệp Thiên Dật nhìn hình bóng của Bạch Hàn Tuyết càng ngày càng xa dần, nàng đứng trước cổng đại sảnh, quay đầu nhìn lại, vẫy tay chào Diệp Thiên Dật rồi chạy đi vào.
“Haiz ----------”
Diệp Thiên Dật hít sâu một hơi.
Mong cho lần sau gặp mặt, hắn tin rằng, có Bạch Hàn Tuyết, có Diệp Tiên Nhi, còn có Tinh Bảo Bảo, tất cả mọi người đều sẽ trở nên tốt hơn.
Sau đó, Diệp Thiên Dật bước về phía Bạch Chính Nguyên.
“Chú Bạch.”
“Lên xe đi.”
Bạch Chính Nguyên nói, sau đó Diệp Thiên Dật lên xe ngồi vào ghế lái phụ.
“Này.” Bạch Chính Nguyên đưa một điếu thuốc cho Diệp Thiên Dật. Sau đó, tự mình châm một điếu, rồi giúp Diệp Thiên Dật châm. Hai người ngả lưng vào ghế, rồi nhả khói thuốc.
“Thực ra ta cũng rất ủng hộ Bạch Hàn Tuyết rời đi.”
Bạch Chính Nguyên nói.
“Ta cũng vậy.”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
Bạch Chính Nguyên: “Chủ yếu là nàng ở bên cạnh ngươi quá nguy hiểm đi. Thằng nhóc nhà ngươi lúc nào cũng thích gây chuyện. Chuyện ở bên Học viện Cửu Châu Thánh ta cũng nghe nói rồi. Ngươi có biết nhà họ Tiêu như thế nào không hả?”
“Mạnh hơn tám đại tông môn.” Diệp Thiên Dật nói
“Ngươi biết vậy rồi mà còn dám như thế?”
Bạch Chính Nguyên ngây ngốc nhìn Diệp Thiên Dật.
“Chú Bạch, ta là người như thế nào ngươi còn không biết sao?”
“Cặn bã.”
Diệp Thiên Dật; “……”
“Chú Bạch, ngươi cảm thấy ta bây giờ vẫn còn là một thằng cặn bã, ngươi còn để Bạch Hàn Tuyết bên cạnh ta sao.” Diệp Thiên Dật cười nói.