Dịch: Cỏ Dại Team
Đệch!
Tiêu Dịch bị một tiếng sấm dọa sợ nhảy dựng lên giật lùi ra sau mấy bước, sau đó cả người ngã rầm trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.
Ngươi nói bình thường hắn làm sao lại mất mặt như thế này được?
Nhưng mà tối hôm qua sau khi mơ giấc mơ kia xong, sau đó hắn bởi vì giấc mơ kia mà ôm thái độ thăm dò tiến lên nói chuyện với Diệp Thiên Dật, sau đó...
Trời vừa nắng trong xanh, trời lại âm u...
Trong giấc mơ mặc dù mơ hồ, hắn không muốn tin! Nhưng nếu như những lời của người kia nói trong giấc mơ trở thành hiện thực thì sao đây? Với lại những chuyện này hoàn toàn không thể nào là bởi vì vận khí, trùng hợp mà phát sinh được...
Nhưng là giờ phút này hắn không thèm để ý mình chật vật như thế nào, hắn là đang vô cùng hoang mang và khiếp sợ!
Phát sinh! Thật sự phát sinh rồi!
Định mệnh?
Cả người hắn sững sờ!
Cái này là sự thật sao??
"Haizz? Trời hôm nay làm sao thế nhỉ? Một hồi nắng một hồi lại âm u đầy mây?"
Lúc này Diệp Thiên Dật tiếp tục giả vờ ngây thơ ngẩng đầu nhìn lên trời rồi nói.
Ừng ực——
Tiêu Dịch nuốt nước miếng một cái, thấy mọi người chung quanh đang nhìn hắn và chỉ trỏ, hắn mới phản ứng lại được.
Không tin sao?
Bây giờ không tin không được!
Một màn quỷ dị như thế xảy ra ngay trước mắt hắn, mà những chuyện này lại giống hệt như những gì hắn nằm mơ thấy!
Bây giờ điểm để hắn hoàn toàn tin tưởng chính là đại hội quần hùng!
Nhưng mà nếu bây giờ bắt hắn phải đầu xin lỗi Diệp Thiên Dật dập? Hắn làm không được! Chưa đến hoàng hà thì chưa bỏ cuộc! Mà loại chuyện mất hết mặt mũi như thế này rất khó để làm được! Nhất là hắn, Tiêu Dịch! Bởi vậy, đại hội quần hùng không nhìn thấy Diệp Thiên Dật tỏa sáng, hắn sẽ không dập đầu nói xin lỗi với Diệp Thiên Dật!
Nhưng hiện tại hắn đã tin tưởng hoàn toàn! Chỉ là còn cố gắng ôm một tia hi vọng mong manh mà thôi, cố tình tìm cho mình một lí do để không tin vào chuyện này.
Tiêu Dịch đứng dậy đi về phía Diệp Thiên Dật.
"Khụ khụ, cậu Diệp, nói đùa thôi, ha ha ha, ta chính là muốn xem thử phản ứng của cậu Diệp thôi! Thật sự chỉ là nói đùa mà thôi."
Hiện tại Tiêu Dịch đã xuống nước đối với Diệp Thiên Dật rồi!
"Ngươi đang muốn đùa với ta sao?"
Diệp Thiên Dật lấy gói thuốc ra.
Tiêu Dịch suy nghĩ, dập đầu xin lỗi thì hắn làm không được, chí ít thì hiện tại hắn vẫn làm không được, nhưng là lấy lòng thì miễn cưỡng vẫn có thể làm được, bởi vì nhìn đến đây, kỳ thật hắn đã tin tưởng chín mươi phần trăm rồi.
"Để ta, để ta!"
Tiêu Dịch cười rồi cầm lấy cái bật lửa trong tay Diệp Thiên Dật, sau đó châm thuốc cho Diệp Thiên Dật.
Một màn này rơi vào trong mắt những người chung quanh trở nên cực kỳ rúng động.
"Đệch? Ý gì đây? Tình huống gì đây? Tên... tên Tiêu Dịch này sao tự nhiên lại đi châm thuốc cho Diệp Thiên Dật rồi?"
"Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ Tiêu Dịch bởi vì biết được Diệp Thiên Dật có Nữ hoàng Cửu Thiên bảo kê cho nên bắt đầu tiết mục xun xoe nịnh bợ hở? Tuyệt đói không thể nào! Tiêu gia mặc dù không sánh bằng hoàng thất, nhưng đó cũng là gia tộc đỉnh cao của đại lục, cũng có mấy vị Thiên Đạo cảnh cơ mà!"
"Mẹ nó chứ! Vừa sáng sớm ngày ra đã nhìn thấy cảnh này, ta phục á! Cái tên Diệp Thiên Dật này đúng là không phục không được mà…. Định mệnh thật chứ!"
"..."
Đám người nghẹn họng nhìn trân trối nhìn một màn này.
"Ấy, anh Tiêu đây là có ý gì?"
Diệp Thiên Dật tiếp tục giả vờ ngây ngốc vừa cười vừa nói.
“Ta bây giờ muốn kết bạn với ngươi, không muốn cùng tiếp tục đối địch với ngươi nữa."
Tiêu Dịch vừa cười vừa nói.
"Ồ? Anh Tiêu không ghi hận chuyện ta giành phụ nữ với ngươi nữa sao?" Diệp Thiên Dật vừa cười vừa nói.
Tiêu Dịch không cam lòng cắn răng!
Hắn hận chứ! Hắn không cam tâm chứ! Nghĩ đến Tịch Thiên Vũ, hắn thật không cam tâm, mà hắn nghĩ tới cha mình chuẩn bị đến chỗ của Nữ hoàng Cửu Thiên cầu hôn, chỉ cần cầu hôn thành công, Tịch Thiên Vũ trên cơ bản đã là người phụ nữ của mình!
Theo đuổi Tịch Thiên Vũ và lấy lòng Diệp Thiên Dật hẳn là hai chuyện khác nhau?
"Cậu Diệp, chúng ta đều là đàn ông, mặc dù bây giờ Tịch Thiên Vũ đã là bạn gái của cậu Diệp đây, nhưng ta vẫn là hi vọng có thể cạnh tranh công bằng một chút, dù sao thì cậu Diệp cũng đã có Liễu Khuynh Ngữ và Tử Yên Nhiên rồi, hi vọng cậu Diệp có thể cho ta cơ hội này!"
Hèn mọn, hắn thật hèn mọn!
Cả đời này hắn đã bao giờ phải nhục nhã yếu thế như thế này?
Diệp Thiên Dật nhíu mày lại.
"Ồ? Được thôi! Như vậy chúng ta cứ cạnh tranh công bằng thôi, tùy tiện anh Tiêu làm như thế nào, nếu như cuối cùng Tịch Thiên Vũ lựa chọn anh Tiêuít, như vậy ta sẽ buông tay, thế nào?"
Diệp Thiên Dật nói.
Hai mắt Tiêu Dịch sáng lên!
Nếu Diệp Thiên Dật đã nói như vậy, thì chỉ cần Tịch Thiên Vũ thành người của mình, hắn cũng không trách mình được? Đến lúc đó nếu như hắn thật sự có thể tỏa sáng ở đại hội quần hùng của Nữ hoàng Cửu Thiên, hắn lại xin lỗi cũng không muộn, nhưng lúc ấy Tịch Thiên Vũ cũng đã là người của mình rồi!
Cũng không có vấn đề!
"Cám ơn cậu Diệp!"
Tiêu Dịch nói.
Trong lòng thật là khó chịu, thật không cam lòng! Hắn là ai cơ chứ! Hắn đã bao giờ phải hèn mọn như thế này! Đã bao giờ hắn phải nhún nhướng trước mặt một người như thế này?
Tiêu gia thì hắn không quan tâm lắm, thứ hắn quan tâm là, nếu như những gì người kia nói ở trong giấc mơ là thật, hắn sẽ bị hai tên đàn ông Tần Hoài Sinh và Nhậm Hiên chơi, với lại hắn sẽ chết!
Sau đó Tiêu Dịch rời đi.
Diệp Thiên Dật lộ ra một tia cười lạnh.
Chơi với ta ư? Không có tí kĩ năng nào mà cũng dám chơi với ta?
Diệp Thiên Dật đứng tại trước cửa vẫn không tiến vào, hắn còn muốn xem thử dáng vẻ của Liễu Khuynh Ngữ, Tử Yên Nhiên và cả Tịch Thiên Vũ nữa cơ.
Có một nhóm nữ sinh vây quanh Diệp Thiên Dật, các người mang đồ ăn cho hắn, các người cố tình động chạm lên người hắn.
Diệp Thiên Dật đã có bạn gái rồi cũng chẳng sao, người ta đã có mấy người cơ mà, hắn đẹp trai như vậy, phía sau còn có Nữ hoàng Cửu Thiên chống lưng, nếu như các nàng có thể làm bạn gái Diệp Thiên Dật... Không không, chỉ cần được hắn ‘ấy ấy’ một lần, các nàng cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Lúc này, người tới trước là Tịch Thiên Vũ.
Diệp Thiên Dật cười vẫy tay chào Tịch Thiên Vũ.
"Morning, chị Tịch Thiên Vũ."
Tịch Thiên Vũ nhìn thấy Diệp Thiên Dật, theo bản năng khép khép chân lại.