Những người ủng hộ Đế quốc Cửu Châu cũng biểu thị rằng chúng ta cũng không biết vì sao chúng ta lại không cần lợi ích gì, nếu muốn hỏi, chúng ta nên hỏi Tà Phi, Gia Cát Thanh Thiên, Ngụy Trường Sinh, bao gồm cả Tiêu gia nữa! Họ đang dẫn đầu, cho nên những người kia mới cất bước sợ hãi theo sau.
Sắc mặt của Đại đế Lôi Lăng đen lại!
CMN chứ!
Tức chết hắn rồi!
"Các vị, các ngươi thật sự nguyện ý trả giá bằng sự nguy hiểm tính mạng, thậm chí hủy hoại cả gia tộc, tính mạng của môn phái cũng bỏ qua, không muốn bất kỳ lợi ích gì, mà giúp đỡ Đế quốc Cửu Châu miễn phí hay sao? Các ngươi thật sự không cần cân nhắc sao? Gia nhập vào lự lượng đối lập với Đế quốc Lôi Lăng của ta, đối với các ngươi có ích lợi gì không cơ chứ? "
Đại đế Lôi Lăng không cam lòng cho nên cất tiếng hỏi.
"Chúng ta đều xuất phát từ nguyện ý, mà đã nguyện ý thì có gì đâu mà không cam lòng? Đúng không các vị?"
Ngụy Trường Sinh nói.
"Đúng vậy, chúng ta đều là tự nguyện, làm sao có thể không cam lòng chứ?"
"Tà Phi các hạ, Nguyệt thần các hạ, Trường Sinh Tôn giả, v.v., là chuẩn mực trong võ lâm, bọn họ đều có thể hỗ trợ miễn phí, tại sao ta lại không cam lòng cơ chứ? Ta thật sự mong muốn đại lục này hòa bình, ta không muốn đại lục lâm vào chiến tranh nữa, bởi vì nếu chiến tranh nổ ra thì vô số người thường sẽ phải chịu khó khăn, và vô số sinh mạng sẽ phải chết oan ức trong chiến tranh!"
"Đúng vậy! Ta cam tâm tình nguyện ủng hộ miễn phí cho Đế quốc Cửu Châu không phải vì lợi ích gì, mà là vì đại lục!"
"……"
Từng người một nói ra những lời hay, toàn những lời tốt đẹp.
Thường Hi hành lễ nói một tiếng: "Thường Hi xin cảm tạ lòng tốt của mọi người, Thường Hi sẽ ghi nhớ trong lòng, tất nhiên Thường Hi sẽ không thể để các vị giúp ta một cách vô ích, lợi ích nhất định sẽ là những gì mà Thường Hi có thể làm hài lòng mọi người!"
Lúc này Diệp Thiên Dật mới lên tiếng: "Nữ hoàng Bệ hạ, lời ngài nói sai rồi, mọi người đều là người lớn, mọi người đều đã không cần lợi ích gì của Nữ hoàng bệ hạ cả, sở dĩ họ ủng hộ Đế quốc Cửu Châu là mọi người đều là đồng loại và mọi người đều tự nguyện! Các tiền bối đã giúp đỡ Đế quốc Cửu Châu miễn phí chỉ đơn giản là vì bảo vệ hòa bình của nhân loại, Bệ hạ nhất định muốn báo đáp họ, đây chẳng phải là không tôn trọng các vị tiền bối sao?”
Thường Hi: ???
Tất cả mọi người: ???
Diệp Thiên Dật thật không biết xấu hổ!
"Khụ khụ khụ, cậu Diệp nói đúng, Nữ hoàng bệ hạ, ta thật sự không cần lợi ích gì đâu, thực sự là tự nguyện, nếu ngài nhất định muốn cho chúng ta lợi ích, vậy ta thật sự sẽ rất khó xử đấy!"
"Đúng, đúng vậy, ta cam đoan chúng ta giúp đỡ Đế quốc Cửu Châu bởi vì ta có cùng chí hướng với Nữ hoàng Cửu Thiên, cùng chí hướng với Tà Phi và những người khác, cùng chí hướng với cậu Diệp đây! Hoàn toàn tự nguyện!"
"……"
Đám người đó lần lượt nói ra những câu rất có đạo lý.
Trong lòng mặc dù rất muốn lợi ích, nhưng không hiểu sao lại cứ nằng nặc từ chối!
Tà Phi, Tiêu gia bọn họ không cần lợi ích chắc chắn là phải có lý do! Vậy thì ta chắc chắn cũng không thể yêu cầu lợi ích được!
Đại Đế Lôi Lăng cũng ngớ người ra không thể hiểu nổi!
Những người bên phía ta đang hết sức cố gắng để có được lợi ích càng nhiều càng tốt, mà những người bên phía ngươi, Nữ hoàng Cửu Thiên cho ngươi lợi ích từng người lại cứ giãy đành đạch lên như đỉa phải vôi, cái định mệnh gì đang xảy ra thế?
"Ha ha ha... Vậy hẹn gặp lại trên chiến trường!"
Đại Đế Lôi Lăng cười chế nhạo.
"Vậy thì gặp nhau trên chiến trường đi, ta cũng đã nhiều năm không động thủ rồi!"
Ngụy Trường Sinh cười nói.
"Hi vọng tới ngày đó có thể gặp lại nhau, mọi người vẫn có thể ở đây!"
Đại đế Lôi Lăng buông những lời độc ác rồi nói tiếp: "Nhưng xin mọi người hãy nhớ rằng đây là mối ân oán giữa Đế quốc Lôi Lăng và Đế quốc Cửu Châu, cuộc gặp gỡ của ta với Tà Phi, Nguyệt thần và những người khác khác không có nghĩa là chúng ta là địch! Tạm thời chỉ là ở chiến tuyến khác nhau mà thôi! "
"Đấy là đương nhiên rồi! Tạm thời chỉ là khác chiến tuyến mà thôi! Nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ thương xót trên chiến trường đâu!"
Tiêu Chiến nói rất bất lực.
"Vậy hẹn gặp lại trên chiến trường!"
"Cậu Diệp, hẹn gặp lại trên chiến trường!"
Lôi Phong nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật rồi hung ác nói.
"Hẹn gặp lại trên chiến trường!"
Nhậm Hiên và Tần Hoài Sinh nắm chặt nắm đấm!
Họ phải tham gia! Diệp Thiên Dật cũng phải bị giết! Hắn phải chết!
"Hẹn gặp lại trên chiến trường, đến lúc đó sẽ trình diễn một tiết mục dẫm rùa đen cho Đế quốc Lôi Lăng các ngươi."
Diệp Thiên Dật cười nói.
Xì xì ——
Nghe những gì Diệp Thiên Dật nói, một số cô gái không thể nhịn được cười,
Diệp Thiên Dật thật là hư!
Nhưng nếu hắn có thể lấy ra nhiều lá bùa chú kia, hắn nhất định có thể khiến đối phương sợ chết khiếp! Đúng vậy, đây quả thực là thứ mà Đại Đế Lôi Lăng rất sợ!
"Anh Thiên Dật thực sự hư hơn rất nhiều so với trước đây."
Phong Nhã nhìn Diệp Thiên Dật và cười khúc khích.
Diệp Thiên Dật trước đây thật sự rất tốt và lương thiện, nhưng bây giờ đã hư đến mức làm nàng không tin nổi hắn là Diệp Thiên Dật!
Nhưng... nó có vẻ khá tốt!
Ở trái đất, nếu Diệp Thiên Dật ngươi hư được bằng một chút của bây giờ thì đã sớm có người yêu rồi! Cũng không đến mức cả hai cùng bị rơi xuống vực mà không ai mở miệng tỏ tình cả...
Sau đó Diệp Thiên Dật lấy bút viết tên Lôi Chi Hoán lên Tử Thần Thiếp.
Đại Đế Lôi Lăng này còn không đáng ghét bằng cái tên Lôi Chi Hoán kia nữa.
Kỳ thực ai cũng buông ra lời nói tàn nhẫn, nhưng có thể đánh nhau thật hay không cũng không nói chắc được! Muốn chiến tranh thì Đế quốc Lôi Lăng cần phải động thủ trước, nhưng họ phải có đủ tự tin thì mới dám động thủ! Bây giờ ngươi đã đủ tự tin chưa? Ai cũng không nói chắc chắn được điều gì!
Cho nên Diệp Thiên Dật vẫn không giết Đại Đế Lôi Lăng! Hắn thậm chí có thể không phải là người có quyền lực thực sự của Đế quốc Lôi Lăng.
Nhưng Tử Thần Thiếp này chỉ cần viết tên của ai lên thì người đó sẽ biến mất, tên Lôi Chi Hoán kia...
Ha ha ha...
"Đi thôi!"
Đại Đế Lôi Lăng khịt mũi, đứng dậy định rời đi.
"Cậu Diệp, ta hy vọng người mà ngươi chọn ngày hôm nay có thể sống thật lâu!"
Lôi Chi Hoán nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật rồi lạnh lùng nói.
Diệp Thiên Dật cười nói: "Không biết có sống lâu hay không, nhưng ta biết ngươi sẽ không sống được lâu đâu."
"Ha ha ha, sống lâu hay không là do ngươi nói hay sao?"
Lôi Chi Hoán chế nhạo.