Mộ Thiên Tuyết rất khó chịu, cực kỳ cực kỳ khó chịu.
Nàng muốn điên rồi!
Tại sao? Tại sao nàng luôn nằm mơ mình làm chuyện ấy với Diệp Thiên Dật? Mộ Thiên Tuyết thật sự không thể hiểu được!
Nàng ở cảnh giới này khẳng định là sẽ không thể ngủ mơ được, nhưng chính nàng bây giờ cứ ngủ lại nằm mơ, tiến vào trạng thái tu luyện minh tưởng cũng sẽ mơ, hơn nữa lần nào cũng là mơ làm chuyện ấy với Diệp Thiên Dật, thậm chí cảnh tượng cũng đều có thể biến đổi, chết tiệt!
Làm cho bây giờ mỗi khi Mộ Thiên Tuyết nhìn thấy Diệp Thiên Dật, luôn cảm thấy thật là lạ, không hiểu sao khi nhìn thấy hắn lại cứ muốn lùi lại, tóm lại bây giờ nhìn hắn không giống như trước kia, cảm xúc cũng không giống, Mộ Thiên Tuyết cực cực kỳ chột dạ!
Đúng vậy! Nàng siêu chột dạ! Nàng vậy mà lại mơ mấy chuyện xấu hổ này, rõ ràng là nàng còn trinh trắng chưa bao giờ làm chuyện như vậy, vậy mà bây giờ nàng lại nghĩ đến những chuyện này?
"Nè, thần tiên tỷ tỷ, ngươi làm sao thế ? Sao lại ngây người ra vậy." Diệp Thiên Dật tiến sát lại gần trước mặt nàng sau đó vẫy vẫy tay.
Mộ Thiên Tuyết lấy lại tinh thần.
"Không có việc gì." Sau đó nàng lắc lắc đầu, hỏi: "Ngày hôm qua những thiên địa dị tượng là do ngươi tạo ra đúng không?"
Nàng không tham gia, tuy không biết chắc, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy có liên quan đến Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật gật gật đầu;"Đúng vậy, lợi hại không?"
"Lợi hại."
Mộ Thiên Tuyết buộc tạp dề, sau đó hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Diệp Thiên Dật cười nói: "Món ngươi làm ta đều thích ăn."
"Uhm….." Tiểu Anh Vũ nghiêng cái đầu nhỏ.
Chị gái xinh đẹp làm đồ ăn buổi sáng vẫn rất ngon.
Mà Mộ Thiên Tuyết lại cả người run lên.
Đợi đã đợi đã.......
Những lời này, giống như đã nghe qua ở đâu rồi.
Đây không phải là giấc mơ tối hôm qua sao?
Mộ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, sau đó đi vào phòng bếp.
Diệp Thiên Dật nói một tiếng.
"Để ta giúp ngươi."
Sau đó Diệp Thiên Dật đi vào bếp cùng nàng.
Mộ Thiên Tuyết: "….."
Từ từ đã!
Trong giấc mơ tối hôm qua cũng là Diệp Thiên Dật ở phòng bếp giúp cùng mình nấu cơm, sau đó hắn ở phía sau làm cho nàng......
"Đi ra ngoài!"
Mộ Thiên Tuyết vội vàng nói một câu, chỉ là nói hơi lớn tiếng hơn bình thường.
Diệp Thiên Dật gãi gãi đầu.
Này thần tiên tỷ tỷ......
A đúng rồi!
Hắn nhớ ra rồi, trong giấc mơ tối hôm qua của nàng là tại trong nhà bếp......
Ka ka ka ka!
Đáng thương thần tiên tỷ tỷ......
Mộ Thiên Tuyết làm bữa sáng, trong đầu toàn bộ đều là giấc mơ tối hôm qua.
Aaaa!!
Ngươi đặt vào trường hợp của ai, loại chuyện này đều sẽ làm cho người ta thực bất lực bất lực lắm!
Nhất là những người phụ nữ như Mộ Thiên Tuyết, Thường Hi, Hoàng Nguyệt. Mà có lẽ Mộ Thiên Tuyết còn nghiêm trọng hơn, bởi vì nàng và Diệp Thiên Dật căn bản là vẫn chưa hề làm chuyện ấy trong thực tế, như thế thì......
Chẳng lẽ là bởi vì Diệp Thiên Dật rất đẹp trai sao? Lẽ nào chính mình trong tiềm thức muốn cùng hắn làm loại chuyện này cho nên mới nằm mơ như vậy?
Không thể nào, không thể nào.
Diệp Thiên Dật tiến đến cửa.
"Thần tiên tỷ tỷ, không phải là ngươi thích ta rồi đấy chứ?"
Diệp Thiên Dật mặt dày hỏi một câu.
Ừm...... Cảm giác gần đây thần tiên tỷ tỷ rất rối rắm với chuyện này, có phải nên thử thăm dò một chút rồi xem tình hình thế nào rồi ‘ăn’ luôn?
Woaaa!! Thật kích thích.
Mộ Thiên Tuyết: "......"
Động tác của nàng đột nhiên ngừng lại một lát.
“Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?”
Diệp Thiên Dật nói: "Bởi vì gần đây ngươi cứ nhìn thấy ta là lại đỏ mặt, phụ nữ nhìn thấy người con trai mà mình thích thì sẽ đỏ mặt như thế.”
"Ủa... Thế Tiểu Anh Vũ cũng rất thích chủ nhân papa, tại sao lại không đỏ mặt nhỉ?" Tiểu Anh Vũ đi tới gần rồi ngơ ngác hỏi.
Diệp Thiên Dật; "......"
Hmm! Nhóc con này lại đang phá hủy kế hoạch của mình rồi!
"Đi ra chỗ khác chơi đi!" Diệp Thiên Dật trừng mắt liếcTiểu Anh Vũ một cái.
Tiểu Anh Vũ chu môi lên một chút.
"Dạ......" Sau đó nàng lủi thủi rời đi.
Mộ Thiên Tuyết hơi nhíu mày.
Mặt nàng đỏ lên là bởi vì mấy giấc mơ gần đây, mà hễ nhìn thấy Diệp Thiên Dật thì lại nhớ đến mấy giấc mơ ấy, nhưng mà lời nói của Diệp Thiên Dật vẫn làm cho nàng trầm tư suy nghĩ.
Vì sao mỗi lần nàng nằm mơ đều mơ thấy Diệp Thiên Dật? Rồi vì sao lại luôn là làm cái loại chuyện ấy? Thật là bởi vì nhiều năm như vậy mình cũng chưa bao giờ có tình cảm với người khác giới, dẫn đến...... đói khát sao?
Nhưng mà......
"Thích...... là gì?"
Mộ Thiên Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật một cái rồi nghi ngờ hỏi.
Nàng cũng rất muốn biết mình đối với Diệp Thiên Dật rốt cuộc có phải là thích hay không......
Nàng rất Phật hệ, cũng rất ngay thẳng, mơ giấc mơ xấu hổ như vậy nàng cũng không thể nói ra một cách tự nhiên được, thế nhưng nàng vẫn sẽ tự hỏi một số điều.
"Thích à......"
Diệp Thiên Dật đi tới nàng phía sau nàng rồi gãi gãi cằm ra vẻ đang suy nghĩ.
Mộ Thiên Tuyết vội vàng xoay người lại đối diện với Diệp Thiên Dật.
Bởi vì trong giấc mơ ngày hôm qua, Diệp Thiên Dật chính là đột nhiên tiến đến từ phía sau nàng, giữ cái váy của nàng...... Sau đó......
Diệp Thiên Dật nhìn Mộ Thiên Tuyết nói: "Ngươi có thấy nhớ ta khi không gặp được ta hay không?
Mộ Thiên Tuyết nghiêng đầu hơi hơi suy tư một chút.
Có không?
Hình như là không có? Thỉnh thoảng.
"Có đôi khi, ví dụ như lúc nấu cơm sẽ nhớ, bởi vì nhớ tới một số trình tự mà ngươi nói.”
Diệp Thiên Dật; "......"
Woaaa! Như vậy thật xấu hổ?
Lâu như vậy, thần tiên tỷ tỷ này thật sự không có một chút cảm giác nào đối với mình sao? Giá trị nhan sắc của hắn bày ra mỗi ngày cơ mà...... hu hu hu, thật là khó chịu!
Được rồi!
Ngươi đã vô tình, vậy ngươi cứ ở đó mà nằm mơ tiếp bốn ngày nữa đi!
Diệp Thiên Dật trong lòng cảm thấy thật là tủi thân, oan ức!
"Còn gì nữa không?"
Diệp Thiên Dật không quá tuyệt vọng tiếp tục hỏi.
Hắn cũng không tin , Mộ Thiên Tuyết này thật sự lúc khác cũng không nhớ đến hắn sao?