"Ta cũng hiểu, Nữ hoàng Cửu Thiên là Thiên Đạo cảnh của Đế quốc Cửu Châu, cường giả Thánh Quân cảnh cũng rời khỏi chiến trường không hỏi han gì nơi này, không phải bọn họ không quan tâm mà là vì họ biết Đế quốc Cửu Châu có hai con người nghịch thiên như vậy! Một người, chỉ dựa vào một người ngăn cản trăm tên Thiên Đạo cảnh! Vì biết có hai người như thế, bọn họ mới có thể hoàn toàn yên tâm giao thành Bắc Châu Thiên cho bọn họ."
"..."
Thật ra thì không phải đâu...
"Mau! Mau giết hắn!"
Đại đế Lôi Lăng bị xoay mòng mòng!
Đệch mọe?
Chúng ta đều là người mà? Có thể có chút năng lực giống như một người bình thường được không hả! Ngươi thế này còn là người bình thường à?
"Rõ!"
Vút vút vút ——
Mấy bóng người lao vụt về phía Diệp Thiên Dật.
Chớp mắt, một bức tường lạnh lẽo xanh lam dựng lên ngăn cách chiến trường phía sau Diệp Thiên Dật và thành Bắc Châu Thiên, mười triệu quân Đế quốc Lôi Lăng và Đế quốc Cửu Châu!
Một người đi qua bức tường lạnh như băng đó, chỉ trong tích tắc đã hóa thành tượng đá không thể nhúc nhích!
Những kẻ còn lại không dám tiến lên một bước.
Mộ Thiên Tuyết uống coca, hai mắt vẫn quan sát tình hình bên kia.
Đó là những gì nàng có thể làm. Nàng muốn xem Diệp Thiên Dật giỏi đến mức nào!
"Cám ơn thần tiên tỷ tỷ!"
Diệp Thiên Dật nói một câu, mặc dù Mộ Thiên Tuyết không nghe được.
Giờ là tình hình gì đây?
Cả chiến trường bị chia thành hai nửa, một bên là Đế quốc Lôi Lăng có mười tám triệu quân và bảy triệu quân Đế quốc Cửu Châu cùng mười triệu vong linh đang chiến đấu!
Một bên chiến trường khác, bị bức tường hàn lực của Mộ Thiên Tuyết ngăn trở, là Diệp Thiên Dật và mười triệu đại quân chi viện của Đế quốc Lôi Lăng.
Trong mười triệu đại quân kia tất phải có cao thủ chứ, nhưng quan trọng là giờ gió càng ngày càng mạnh, thổi ào ào, bọn họ còn chẳng mở nổi mắt nữa chứ đừng nói là tiến lên!
"Để bão tố, để sấm sét, để cơn cuồng phong này dữ dội hơn đi!”
Diệp Thiên Dật dang tay, gầm lên một tiếng!
Đùng đoàng ——
Mọi người: ???
"Tặng các ngươi một món quà lớn! Mưa đá, rơi!"
Rào rào rào ——
Thoáng chốc, bão giông trộn sấm chớp, mưa đá ào ào đập xuống!
“Lớn hơn nữa, lớn hơn nữa!”
Mưa đá to bằng nắm tay biến thành bằng cái đầu người!
Mọi người: ???
"Má... má... má ơi, quá đáng sợ!"
"Hắn có thể không chế thời tiết thật kìa! Thật sự có thể hô mưa gọi gió kìa! Giờ đã sắp vào hè rồi, mùa hè còn có mưa đá? Mưa đá to như cái đầu người? Ối mẹ ta ơi.
"Người này, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?!"
"..."
Đại đế Lôi Lăng quay đầu nhìn một màn này!
Mười triệu đại quân của hắn, bị một người chặn lại?
"Lớn hơn ! Lớn hơn nữa! Yaaaaa—— "
Diệp Thiên Dật quát to một tiếng bừng bừng khí thế.
"A —— "
Mưa đá theo chân cơn lốc đập về phía thiên quân vạn mã, còn dữ dỗi hơn sấm sét nhiều!
"Giết hắn cho bổn đế! Mau! Nhanh lên!"
Đại đế Lôi Lăng tức giận quát.
Nhưng những người đó nào dám đi qua bức tường hàn lực kia chứ, còn lại người bên kia, tiếng gió tiếng mưa tiếng sấm ầm ầm, chẳng nghe lọt được tiếng nào! Những cường giả kia cũng choáng váng cả rồi!
Móa!
Chiến tranh của người thường, sao thần sấm sét lại đến chứ?
Người xem trực tiếp hoàn toàn không để ý đến chiến trường chính, bọn họ nhìn sấm chớp ùn ùn không dứt như tận thế ở phía bên kia, gió tuyết, mưa to, lại nhìn Diệp Thiên Dật đứng ở đó, một mình đối đầu vạn quân... Không nhịn được nuốt nước miếng.
Hệt như Boss cấp mạnh nhất đang thảm sát ở bản đồ cấp một vậy...
"Ting... Sử dụng thiên lực quá độ, hệ thống Hô phong hoán vũ sắp đóng."
Diệp Thiên Dật: "..."
"Con bà nó?"
Diệp Thiên Dật chết lặng...
"Nè, hệ thống tiểu tỷ tỷ, ngươi quá độc ác, ngươi đóng hệ thống làm gì?"
"Ting... Anh trai thân mến, hệ thống kiểm tra thấy chuyện anh đẹp trai làm quá mức nghịch thiên, để bảo vệ anh, cần đóng hệ thống Hô phong hoán vũ."
Diệp Thiên Dật: "..."
Nghịch thiên à?
OK! Nghịch thiên thật!
Giờ Diệp Thiên Dật đã làm mọi người rung động hơn cả việc một mình Mộ Thiên Tuyết đánh trăm tên Thiên Đạo cảnh rồi!
Một người vẫn dùng nhân lực, một kẻ dùng lực lượng vượt ra khỏi lực lượng của con người, sao có thể so với nhau?
Không là gì với cường giả, nhưng thiên quân vạn mã có bao nhiêu cường giả?
Phần lớn bọn họ đều là quân lính bình thường, thậm chí không thể tu luyện, đã có thể tu luyện thì ai còn muốn sung quân? Bọn họ không chịu nổi sấm chớp điên cuồng oanh tạc, không chịu nổi mưa đá đầy đầu!
Thời gian ngắm như vậy, đã có bao nhiêu người bị sét đánh chết, bao nhiêu người bị đập chết?
Giây tiếp theo, thời tiết đột nhiên khôi phục, tất cả đều biến mất, Diệp Thiên Dật nhìn phía trước, hỗn độn loạn lạc!
"Cũng tốt, hệ thống Hô phong hoán vũ thích mất thì mất thôi! Vậy cũng khá đủ rồi!"
Diệp Thiên Dật cười khẽ.
Tối nay, hắn đã đủ sáng rồi!
"Hết, cuối cùng cũng hết rồi! Toàn quân, đi!
"Giết!"
"..."
Diệp Thiên Dật lại dang tay!
"Đại quân vong linh của ta, đi ra tiếp nào!"
Phía sau là chiến trường ngàn vạn, phía trước là người chết dưới sấm sét, mưa đá, trong khoảng thời gian này bổ sung cho đại quân vong linh, đạt tới hơn hai triệu!
Rầm rầm rầm ——
Trong phút chốc, xung quanh Diệp Thiên Dật dày đặc chằng chịt đại quân vong linh.
Mọi người: ???
“Ngô vương!”
Đại quân rầm rập hành lễ.
"Giết sạch bọn họ cho taaaaa!"
"Rõ!"
Vút vút vút ——
Mọi người: ???
Triệu Thiên Cao ngây người.
Một người, đối mặt trăm tên Thiên Đạo... treo lên đánh!
Đêm nay, cả cuộc chiến, bọn họ là hai người sáng chói nhất, cũng là.... hai người nghịch thiên nhất!
"Đế quốc Cửu Châu có cậu Diệp đây, là may mắn lớn nhất của đế quốc, may mắn lớn của bệ hạ, may mắn lớn của trăm họ!"
Diệp Thiên Dật đứng ở nơi đó, nắm trong tay toàn cục chiến trường phía sau!
Đại đế Lôi Lăng tê liệt ngã xuống đất.
Sao cõi đời này lại có người nghịch thiên như vậy?
Không! Còn chưa thua! Còn chưa có thua!
Chủ thượng của hắn sẽ tới ngay bây giờ!