“Hắc hắc… ngươi cũng là vị hôn thê của ta đó nha, ta đã nhắc chuyện thành thân với Nữ hoàng bệ hạ rồi, ngươi giúp ta đấm bóp có gì mà không được?”
Tịch Thiên Vũ đứng dậy, sau đó điềm nhiên nói: “Ta đi gọi chị tới.”
“Đợi một chút, ta cảm thấy ngươi nên giải quyết nhu cầu tất yếu của bạn trai mình trước đã.” Diệp Thiên Dật ngồi dậy nói.
Tịch Thiên Vũ: ???
“Làm gì?”
Diệp Thiên Dật lại nói: “Ngươi có biết mình vừa đập vào đâu không?”
Mặt Tịch Thiên Vũ thoáng cái đỏ lên.
Vậy mà hắn lại biết……
“Ta không……”
Tịch Thiên Vũ quả thực rất muốn bóp chết hắn!
Nàng không phải cố ý, hơn nữa ngươi cũng biết rồi ngươi còn nói ra làm cái gì chứ? Đây không phải là tự tìm xấu hổ sao?
“Ta đi đây.”
Tịch Thiên Vũ nhàn nhạt nói một cây sau đó muốn rời đi thật nhanh.
“Haizzz, ta đã giúp chị gái ngươi một chuyện lớn như vậy, ngươi làm bạn gái của ta đều là vì muốn báo đáp chị ngươi, cũng không phải là muốn báo đáp ta, được rồi được rồi, ngươi đi đi.”
Diệp Thiên Dật lại lôi Thường Hi ra để dọa nàng!
Tịch Thiên Vũ có thể không mềm lòng với hắn ở bất kỳ phương diện nào, nhưng một khi đã có liên quan đến Thường Hi, thì nàng tuyệt đối sẽ bị dắt mũi dẫn đi.
Quả nhiên là vậy, Tịch Thiên Vũ dừng bước.
Đúng, là hắn giúp Đế quốc Cửu Châu, giúp Thường Hi, nàng không có lý do nào cự tuyệt hắn cả.
“Ngươi muốn ta giúp người cái gì?”
Nàng quay người lại nhìn Diệp Thiên Dật, cắn chặt hai hàm răng.
Diệp Thiên Dật cười xấu xa một cái, chỉ chỉ vào ‘thằng em’ của mình.
Tịch Thiên Vũ: ???
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó lạnh lùng nói: “Ta biết rồi.”
Sau đó nàng đi tới.
Diệp Thiên Dật bị dọa sợ.
Không phải chứ?
“Khục khục… Được rồi được rồi, không khi dễ ngươi nữa, đến hôn ta một cái là được rồi?”
Trong lòng Tịch Thiên Vũ cũng thở nhẹ một cái, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó nhắm mắt lại.
Bỏ đi, dù gì hắn cũng là bạn trai mình……
Diệp Thiên Dật cười xấu xa một tiếng, ôm nàng rồi đặt môi lên hôn một cái.
“Cũng không biết anh Diệp đã tỉnh hay chưa……”
“Có lẽ cũng nên tỉnh rồi……”
Cạch ——
Cùng lúc đó, Liễu Khuynh Ngữ và Tử Yên Nhiên đẩy cửa ra, sau đó…… cả hai cô gái liền chết lặng.
Diệp Thiên Dật dù sao cũng quá nhập thần rồi, hắn không biết Tịch Thiên Vũ có phải cũng nhập thần giống mình hay không, có lẽ Tịch Thiên Vũ quá thẹn thùng?
Dù sao thì hai người thẳng đến lúc Liễu Khuynh Ngữ và Tử Yên Nhiên mở cửa mới phát giác ra được...
"Ách--- "
Tịch Thiên Vũ đẩy Diệp Thiên Dật ra, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Diệp Thiên Dật da mặt dày nên coi như không có chuyện gì.
"Chào buổi sáng cô Liễu, cô Tử .”
Diệp Thiên Dật cười lên tiếng chào.
Hai cô gái xinh đẹp sửng sốt một chút mới hồi thần lại.
Tử Yên Nhiên không nhịn được cười: “Ta đã nói mà.”
Sau đó Liễu Khuynh Ngữ nói khẽ: “Đã chiều rồi.”
“Hóa ra đã chiều rồi à.”
Tử Yên Nhiên cười nói: “Anh Diệp, môi Tịch Thiên Vũ có ngọt không?”
Diệp Thiên Dật sờ lên chóp mũi, cười nói: “Ngọt ngào lạ thường.”
“Kỳ thật… môi người ta cũng rất ngọt nha.” Tử Yên Nhiên khẽ cười nói.
“Ta lại chưa nếm qua, ngươi để cho ta nếm thử.” Diệp Thiên Dật cười nói.
“Ừm hừ, đợi lúc cô Liễu không có ở đây, lại cho ngươi nếm.” Tử Yên Nhiên cười ranh mãnh.
Cô gái này đúng là yêu tinh, bất kể nàng nói gì, cám dỗ nhiều thế nào, Diệp Thiên Dật cảm thấy, chính là không đáng tin cậy! Nếu là Liễu Khuynh Ngữ nói một tiếng cho hắn hôn thì hắn sẽ tuyệt đối tin cậy.
Hai cô gái mặc dù có chút giật mình, nhưng cũng không có gì, vì dù sao thì các nàng cũng biết Diệp Thiên Dật đã cầu hôn Tịch Thiên Vũ.
Chỉ cảm thấy bọn họ quen biết nhau mới trong thời gian ngắn như vậy, lấy tính cách của Tịch Thiên Vũ mà đã hôn môi với Diệp Thiên Dật rồi, thật có chút ngoài dự liệu.
“Vậy ta đi ra ngoài trước.” Liễu Khuynh Ngữ nói.
Tử Yên Nhiên: "..."
"Khụ khụ... anh Diệp không sao chứ?"
Tử Yên Nhiên nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Diệp Thiên Dật gật gật đầu; “Không có chuyện gì, đế quốc thế nào rồi?”
Trận chiến này Diệp Thiên Dật tăng lên đến Pháp tắc cảnh thất giai, cũng coi là có thu hoạch.
"Đế quốc bắt 20 triệu đại quân của Đế quốc Lôi Lăng làm tù binh, còn lại đều chạy trở về, cường giả Thiên Đạo cảnh của Đế quốc Lôi Lăng bên kia vẫn tồn tại như cũ, hoàng thất thật ra thì chết đi một tên Đại đế Lôi Lăng, Đế quốc Lôi Lăng chịu tổn thất to lớn, nhưng mà cũng chỉ như mất đi một miếng thịt mà thôi. ”
Tử Yên Nhiên nói.
“Bây giờ bệ hạ đang cân nhắc phải chăng nên phản công Đế quốc Lôi Lăng.” Liễu Khuynh Ngữ nói.
“Phản công, nhất định phải phản công.”
Liễu Khuynh Ngữ nói: “Nhưng dù có bắt được 20 triệu tù binh, binh lực của Đế quốc Cửu Châu và Đế quốc Lôi Lăng kỳ thật vẫn là ngang nhau, số lượng cường giả của hoàng thất như trước vẫn là không bằng Đế quốc Lôi Lăng, khả năng phản công thành công cũng không lớn."
Diệp Thiên Dật: "... "
"Đế quốc Lôi Lăng này mạnh như vậy sao?"
Liễu Khuynh Ngữ gật đầu; "Trong tám đế quốc lớn, thì binh lực và cường giả của Đế quốc Cửu Châu là ít nhất, bởi vì thời gian lập quốc Đế quốc Cửu Châu ngắn nhất, Đế quốc Lôi Lăng lại không tốt đi nữa thì cũng là một đế quốc đã lập quốc ngàn năm, còn Đế quốc Cửu Châu thì chỉ mới mấy trăm năm.
Sau đó Diệp Thiên Dật ngồi dậy ngồi ở mép giường, ánh mắt hai cô gái nhất thời rơi vào nơi nào đó. Liễu Khuynh Ngữ đột nhiên đỏ mặt lên.
"Khuynh Ngữ đi ra ngoài trước."
Nói xong nàng vội vã ra ngoài.
Tử Yên Nhiên cảm thấy một mình cùng Diệp Thiên Dật cùng một chỗ, cũng rất nguy hiểm, đừng nhìn nàng phóng đãng nhiều như thế, thật ra trong lòng nàng cũng là người bảo thủ đấy.
Diệp Thiên Dật cúi đầu nhìn thoáng qua.
"Không biết giữ dìn mặt mũi gì cả, đêm nay cho ngươi ăn thịt! Đừng có mà ngóc đầu lên nữa."
Chờ đã...
Diệp Thiên Dật đột nhiên ý thức được cái gì.