"Ngươi chẳng lẽ không biết Đế quốc Lôi Lăng hận ngươi bao nhiêu sao? Có bao nhiêu người bên ngoài Đế quốc Cửu Châu muốn giết ngươi? Ngươi còn muốn đánh vào nội bộ Đế quốc Lôi Lăng?" Thường Hi khó hiểu.
"Ta thử một chút, yên tâm, ta trong lòng nắm chắc, chúng ta cũng quen biết lâu như vậy, giao lưu thâm nhập nhiều lần như vậy, ngươi chẳng lẽ còn không hiểu rõ ta sao?"
Thường Hi nhìn Diệp Thiên Dật.
Quen biết càng lâu càng không hiểu rõ hắn!
Nhưng là, lời này của Diệp Thiên Dật lại khiến nàng đường đường là một Nữ Đế không thể lý giải!
Ngươi đánh vào Đế quốc Lôi Lăng có thể làm gì? Ngay cả coi như đánh được vào nội bộ của Đế quốc Lôi Lăng, ngươi có thể làm gì được Đế quốc Lôi Lăng, khiến bọn hắn có thể bị đánh bại bởi Đế quốc Cửu Châu?
“Trời sắp tối rồi.”
Diệp Thiên Dật nhìn bầu trời.
Thường Hi gật đầu.
“Ai ya.”
Diệp Thiên Dật vỗ ót một cái sau đó nói: “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?” Thường Hi nhìn Diệp Thiên Dật.
"Ngươi nói, ta ngất xỉu một ngày khiến cho việc trị liệu của ngươi bị gián đoạn... Ôi, ta rất áy náy... ta làm sao lại, làm sao lại ngất đi như thế chứ, haizz, này lại phải một lần nữa trị liệu bảy ngày rồi, thật là đáng tiếc, haizz... Thôi đành vậy, bắt đầu lại từ đầu thì bắt đầu lại từ đầu đi... "
Diệp Thiên Dật tỏ vẻ "Đáng tiếc" "Ảo não".
Thường Hi: "..."
"Ta không biết ngươi nghĩ gì, nhưng ta tin trong lòng ngươi so với ta càng nắm chắc hơn, ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, ngoài ra ta cũng cảm tạ ngươi đã cứu Đế quốc Cửu Châu, cảm tạ ngươi cống hiến cho Đế quốc Cử Châu.”
Thường Hi nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Sau đó Diệp Thiên Dật cười một tiếng, ghé sát vào tai Thường Hi nói một câu.
Khuôn mặt dưới tấm khăn che mặt của Thường Hi vậy mà lại ửng đỏ.
“Có cho không nào.” Diệp Thiên Dật cười xấu xa nhìn nàng.
Thường Hi quay lưng bước đi.
Chỉ có điều lại nói nhỏ một câu.
"Ta có thể thử một chút..."
Mắt Diệp Thiên Dật sáng lên!
Đệch!
“Vậy tối nay ta tới tìm ngươi.”
Thường Hi trầm mặc không nói!
Người này lại muốn nàng...
Diệp Thiên Dật nở một nụ cười xấu xa.
Không thể trì hoãn thời gian, tối nay làm chuyện ấy với Nữ hoàng bệ hạ xong là phải đi rồi, nhưng trước đó, Diệp Thiên Dật phải đi xem thần tiên tỷ tỷ đã.
Thần tiên tỷ tỷ ngay tại thành Bắc Châu Thiên khôi phục vết thương.
Đi đến chỗ ở chuẩn bị cho nàng, Diệp Thiên Dật gõ cửa một cái.
Mộ Thiên Tuyết mở đôi mắt xinh đẹp ra, sau đó Diệp Thiên Dật đẩy cửa bước vào.
“Thần tiên tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”
Diệp Thiên Dật nhìn Mộ Thiên Tuyết đang ngồi trên giường.
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu, “Không sao, vết thương cơ bản đã bình phục rồi.”
Diệp Thiên Dật thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Trách ta, nếu không phải ta để cho ngươi tham gia trận chiến, ngươi cũng sẽ không bị thương."
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu: "Không phải tại ngươi, là ta chủ động đi lên chiến đấu với bọn hắn, bọn hắn dường như là... kẻ thù của ta. "
Diệp Thiên Dật nhướng mày; "Ngươi là nói, chính bọn hắn là người khiến cho ngươi bị mất trí nhớ? "
Mộ Thiên Tuyết gật đầu, "Trực giác của ta cảm thấy thế. "
"Ta cảm thấy cũng rất có thể, bọn hắn cũng là nhằm đến ngươi, mà bọn hắn là Yêu Thần của Vạn Yêu Thiên Lâm." Diệp Thiên Dật nói.
“Ta… muốn đi xem xem.”
Diệp Thiên Dật nhìn Mộ Thiên Tuyết, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay ngọc của nàng.
Theo bản năng nàng hơi co tay lại, nhưng không có giằng tay ra, nàng cũng mặc kệ cho Diệp Thiên Dật cầm tay mình.
Mối quan hệ của họ có vẻ đã tốt hơn nhiều.
“Đừng vội, cái này cho ngươi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật dùng mười triệu giá trị cuồng ngạo để đổi lấy một viên Vô Cực Đỉnh Phong Đan trong thương thành cấp hai.
【Vô Cực Đỉnh Phong Đan: Sau khi dùng có thể ngay lập khiến một người khôi phục đến đỉnh phong. Tiêu hao giá trị cuồng bạo: mười triệu.
Hệ thống hoàn tất, hoàn thành nhiệm vụ hắn được ba mươi triệu giá trị cuồng ngạo, hiện tại còn lại hai mươi triệu.
“Đây là…”
“Sau khi dùng nó, ngươi hẳn có thể khôi phục đến đỉnh phong.”
Mộ Thiên Tuyết cầm đan dược nhíu mày.
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta.” Mộ Thiên Tuyết nói.
“Hai chúng ta còn tính qua tính lại làm gì, ngươi còn cảm ơn ta sao?” Diệp Thiên Dật cười nói.
Mộ Thiên Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Cảm giác này... hình như rất tốt.
“Ờm… Thần tiên tỷ tỷ?”
“Ừm?”
“Có muốn hôn không? Ta đã hai ngày không hôn rồi.”
Mộ Thiên Tuyết ngập ngừng.
“Được.”
Diệp Thiên Dật hai mắt sáng lên, sau đó không thể chờ đợi được nữa đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Hai phút sau, Diệp Thiên Dật liếm môi nhìn Mộ Thiên Tuyết.
Thật dễ thương! Thần tiên tỷ tỷ cực phẩm đến không tưởng tượng được.
“Lần này hôn xong hẳn không cần nữa.” Mộ Thiên Tuyết thản nhiên nói, nàng cảm thấy mình sẽ không còn mơ nữa.
"Hả? Vậy ta muốn hôn thì phải làm sao bây giờ?" Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ta… có thể cân nhắc.”
Diệp Thiên Dật cười thầm trong lòng.
Woaaa! Thần tiên tỷ tỷ quá đơn thuần!
"Được! Vậy ngươi dùng đan dược đi."
Mộ Thiên Tuyết gật gật đầu, đối với Diệp Thiên Dật vô cùng tin tưởng liền dùng đan dược.
Trong phút chốc, khí thế dâng trào.
Oanh-
Một lực lượng đáng sợ xông phá lên nóc nhà, toàn bộ bầu trời đã tối đêm một nửa xuất hiện thiên địa dị tượng.
Diệp Thiên Dật; "..."
Mọi người đi ra, nhìn thiên địa dị tượng trên bầu trời.
Mộ Thiên Tuyết vài phút sau mở đôi mắt xinh đẹp ra.
"Ta... ta..."
Nàng khiếp sợ cảm nhận trạng thái của mình.
Thương tổn không chỉ bình phục hoàn toàn, mà còn cảm giác lực lượng trong cơ thể so với trước đó cường đại hơn không biết bao nhiêu lần!.
Lực lượng bị phong ấn của nàng hình như... đã được giải phóng rồi!
Diệp Thiên Dật chỉ biết thần tiên tỷ tỷ là Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhưng không biết ăn xong đan dược, giải trừ phong ấn, nàng lại chính là Thập Vĩ Thiên Hồ!
Chỉ là... ký ức vẫn chưa nhớ lại! Có vẻ như loại đan dược này không thể khôi phục được.
“Cảm ơn ngươi, ta cảm thấy… ta đã hoàn toàn bình phục rồi.” Mộ Thiên Tuyết cảm kích nhìn Diệp Thiên Dật.
“Vậy ngươi cũng không được phép tự mình đi đến Vạn Yêu Thiên Lâm, chờ ta về cùng nhau đi.”
Mộ Thiên Tuyết vậy mà rất nghe lời gật đầu.
"Ờm... Thần tiên tỷ tỷ..."
"Hả?"
"Ta vẫn muốn hôn một lần nữa..."
Mộ Thiên Tuyết; "..."