Đây là bí mật của hắn, bao năm nay cứ luôn tìm cách chữa trị nhưng không tìm thấy.
“Trương Tôn giả, là thật sao?”
Thái Hậu liền hỏi.
Trương Tôn giả vội vàng thưa: “Quả thực đây là sự thật, chuyện đó chỉ có mình ta biết.” Sau đó lão liền nhìn Diệp Thiên Dật hỏi: “Tứ Hoàng tử biết y thuật thật sao? Cho dù là các y sư hàng đầu cũng không tìm ra ám tật này của bổn tôn, tại sao Tứ Hoàng tử lại có thể nhìn ra được?”
Diệp Thiên Dật cười: “Ngày mai tới tìm ta, ta sẽ chữa cho ngươi.”
“Cái gì!”
Mọi người đều cau mày nhìn Diệp Thiên Dật.
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn về phía một vị cường giả khác, nói: “Vị tiền bối này quanh năm tu độc, dẫn đến chất độc ăn mòn cơ thể, mỗi lần vận độc công thì cơ thể đều rất đau đơn, có chuyện đó không?”
Độc Tôn giả lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Là Thái Hậu nói cho người biết sao?”
Thái Sư ở bên cạnh Thái Hậu của Đế quốc Lôi Lăng lắc đầu: “Chuyện này trước giờ chưa từng nói cho người thứ hai biết.”
“Ngày mai cũng tới tìm ta, cùng chữa bệnh.”
Mọi người: ??
Sau đó, Diệp Thiên Dật nhìn Quốc Sư nói: “Quốc Sư hẳn là bị thương trong trận đại chiến giữa Đế quốc Cửu Châu và Để quốc Lôi Lăng đúng không? Nếu bổn Hoàng tử đây đoán không nhầm thì Quốc Sư phải đối đầu với Gia Cát Thanh Thiên hoặc Gia Cát Phong phải không? Bởi vì cảnh giới của quốc sư đã bị phong ấn một tầng, chỉ có Thiên Cơ Các mới có cách này.”
Chà---
Vị Quốc Sư đó bàng hoàng đứng dậy!
“Sao ngươi lại biết?”
Diệp Thiên Dật mỉm cười nói: “Có thể nhìn thấy được, ngày mai tới gặp ta, cũng sẽ cùng nhau giải quyết!”
Mọi người: ???
Tên Tứ Hoàng tử này? CMN đây là Tứ Hoàng tử sao?
Trước hết đừng nói chuyện khác, hắn trong chốc lát mà có thể nhìn ra ám tật của bọn họ sao?
Và tại sao Diệp Thiên Dật lại muốn nói ra vào lúc này? Thật đơn giản!
Ám tật của bọn họ đều không có cách chữa, ta đây lại có cách, vậy ta hỏi các ngươi rốt cuộc thì tối nay ủng hộ cho ai ngồi vào ngai vàng!
Chữa khỏi? Không không không, Diệp Thiên Dật có thể khiến họ cảm thấy khỏi bệnh, nhưng sau một thời gian thì vẫn như vậy, nhân tiện thì Diệp Thiên Dật còn có thể hạ độc…. Hắn làm sao có thể giúp cho kẻ thù của vợ mình chữa khỏi ám tật gì cơ chứ?
Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên! Bọn họ đều biết tên Tứ Hoàng tử này là loại người như thế nào, nhưng y thuật của hắn lại cao đến vậy sao? Lẽ nào hắn đã ẩn giấu mình trong suốt bao năm qua?
Không không không, không thể nào!
“Tứ đệ, đệ vẫn ngấm ngầm tu luyện y thuật sao? Thật là khiến tam ca ta ngạc nhiên.” Lôi Minh Hạo vừa cười vừa nhìn vào Diệp Thiên Dật nói.
Diệp Thiên Dật cười nói: “Trong lúc nhàm chán thì ta chỉ học một chút thôi.”
“Thôi thôi thôi, đừng phí lời nữa, có thể chữa khỏi không? Nếu không chữa khỏi thì chẳng phải chỉ là trò đùa sao?”
Lôi Minh Hạo cười nói.
“Nếu không chữa khỏi, ngày mai để Trương Tôn giả, Độc Tôn giả và Thiên Sư nói với mọi người được chứ?” Diệp Thiên Dật cười nói, sau đó hướng ánh mắt về phía Lâm Phi nói: “Nương nương, bây giờ bổn Hoàng tử có thể giải thích rồi chứ?”
Lâm Phi hừ một tiếng lạnh lùng.
“Vậy ngươi xem xem bổn cung có ám tật gì không?”
Diệp Thiên Dật xoa cằm nhìn Lâm Phi nói: “Ừm…. có, vô sinh.”
“Cái gì!”
Nghe những lời nói của Diệp Thiên Dật, mọi người đều nhìn Lâm Phi với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lâm Phi há hốc miệng.
“Chẳng trách Lâm Phi được Tiên đế đã ba năm rồi vẫn chưa có thai, được sủng ái như vậy mà lại không mang thai, hóa ra Lâm Phi bị vô sinh!”
“Vậy thì không biết Tiên Đế có biết chuyện này hay không? Nếu không biết thì Lâm Phi đã mắc tội lừa gạt!”
“….”
Các vị nương nương khác đều chỉ tay về phía Lâm Phi.
Lâm Phi âm thầm nghiến răng!
Y thuật của Tứ Hoàng tử này là thật! Việc nàng không thể sinh con chỉ có nàng và và một Thiên Đạo cảnh đứng sau nàng biết, Tiên đế cũng không biết, nàng luôn che giấu chuyện này vì nàng biết nếu không che giấu thì nàng cũng sẽ chẳng có được địa vị như ngày hôm nay!
“Đương nhiên là Tiên dế biết rồi, nhưng Tiên đế không hề trách cứ bổn cung.” Lâm Phi liền nói.
“Vậy có nghĩa là Lâm Phi nương nương đã thừa nhận y thuật của bổn Hoàng tử ta rồi chứ?” Diệp Thiên Dật hỏi.
Lâm Phi nghiến răng khẽ gật đầu: “Đương nhiên!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên Dật.
Tên Tứ Hoàng tử này lại có y thuật xuất sắc vậy sao?
Bằng một cách nào khác, hắn bắt đầu lo lắng cho những vị Hoàng tử vốn đã không coi trọng hắn!
Lẽ nào hắn ta đã ẩn trốn trong suốt bao năm qua?
Lôi Vũ m và Chu Tử Tuyết cũng dồn những ánh mắt kinh ngạc về phía Diệp Thiên Dật.
“Ái chà, tứ đệ đã khổ công tu luyện y thuật trong bao năm qua, quả là khiến chúng ta ngạc nhiên!”
Tam Hoàng tử Lôi Thiên Thành cười nói.
“Ấy, chẳng phải là người này luôn có kỹ năng sao? Không biết mọi người đã từng nghe qua một người tên Diệp Thiên Dật ở Đế quốc Cửu Châu chưa?”
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Đương nhiên là đã nghe qua.”
Diệp Thiên Dật liền nói: “Tên Diệp Thiên Dật này từ nhỏ đã che giấu sự thật rằng mình chính là một thiên tài tuyệt đỉnh. Khi đã đủ lông đủ cánh, hào quang cũng không thế bao bọc hắn, hắn bắt đầu khiến cho cả đại lục ngạc nhiên! Chắc hẳn mọi người đều biết! Đế quốc Lôi Lăng của chúng ta lần này thua, có một phần chính là bởi vì Diệp Thiên Dật đấy, nhưng tại sao hắn lại vẫn cứ ấn mình?”
Diệp Thiên Dật mỉm cười nói tiếp: “Bởi vì hắn sợ nếu không ẩn mình, có thể sẽ bị kẻ khác bịt miệng, vậy các vị thấy sao, bổn Hoàng tử đây bao năm qua chẳng phải cũng giống như Diệp Thiên Dật sao?”
Mọi người: ???